Khi Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu bước lên những bậc thang thì cô sợ sẽ khiến cho hắn cử động khó khăn nên nằm im thin thít như bé mèo con ngoan ngoãn ở trước n.g.ự.c của hắn.
Đôi tay của Thái Lãnh Hàn rắn rỏi, làm chỗ dựa vững chãi cho Triệu Uyển Nhu; ngược lại, thân thể vừa thơm vừa mát của cô lại khiến Thái Lãnh Hàn rối bời toàn bộ lòng dạ.
Hắn mong rằng những bậc thang này sẽ dài mãi, dài mãi, để hắn có thể bế cô đi cả đời cũng được.
Cho dù có mệt c.h.ế.t hắn cũng cảm thấy xứng đáng.
Thế nhưng khi xây ngôi nhà này, Thái Lãnh Hàn đã không thể yêu cầu một bậc thang vô tận.
Cho nên chẳng mấy chốc, đôi chân thon dài của hắn đã bước lên đến tầng lầu.
Thái Lãnh Hàn luyến tiếc không muốn buông tay.
Triệu Uyển Nhu cũng không hề muốn rời khỏi cái bế vừa ấm áp vừa vững chãi này.
Không chỉ vậy, lúc này cô không còn nằm yên ngoan ngoãn nữa mà bắt đầu bước tiếp theo của “mượn rượu làm càn”.
Cô ôm choàng lấy cổ của Thái Lãnh Hàn, tinh nghịch vừa ngửi ngửi vừa thổi thổi vào phần da thịt lộ ra nơi cổ áo của hắn, ra vẻ tò mò hỏi:
- Thái Lãnh Hàn, anh bế tôi như thế không thấy mệt sao?
- Không mệt.
Em rất nhẹ.
Thái Lãnh Hàn khó khăn lắm mới nặn ra đủ năm chữ trả lời Triệu Uyển Nhu.
Làn da nơi cổ vốn nhạy cảm lại bị Triệu Uyển Nhu thổi qua, truyền đến cảm giác tê tê dại dại khiến hắn vội vàng muốn ngửa đầu về sau tránh né.
Nhưng cánh tay của Triệu Uyển Nhu lại vô cùng kiên quyết vòng trên cổ hắn, cản trở đường lui.
Thái Lãnh Hàn lại không dám manh động, sợ sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vuột tay mà té ngã, đành cố gắng trân mình chịu đựng.
Triệu Uyển Nhu cảm nhận được thân thể của Thái Lãnh Hàn cứng đờ thì cười thầm trong bụng.
Triệu Uyển Nhu được nước lấn tới.
Cô đưa ngón tay thon sờ sờ vào cổ của Thái Lãnh Hàn, vuốt ve yết hầu của hắn đang trượt lên trượt xuống không ngừng.
Giọng của cô đầy tủi thân:
- Anh chê tôi nhẹ à? Tôi gầy yếu lắm sao? Có phải tôi rất xấu không?
- Không.
Không có.
Em...!rất đẹp.
- Thật sao? Nhưng anh vừa mới nói rằng tôi rất nhẹ còn gì? Tôi nhẹ, nghĩa là rất gầy.
Mà tôi đọc trong truyện rồi, phụ nữ thì phải đầy đặn một chút mới đẹp.
Những chỗ cần nở nang thì phải nở nang, những chỗ cần săn chắc thì phải săn chắc.
Anh xem, tôi thế này có đủ nở nang và săn chắc chưa vậy?
Thái Lãnh Hàn căng cứng cả người mới có thể giữ chắc được tay và ổn định được cước bộ.
Triệu Uyển Nhu của hắn, mèo nhỏ của hắn...!Cô làm sao mà biết được, thật ra thì, lúc này cô đã quyến rũ hắn đến sắp phun m.á.u mũi luôn rồi.
Bộ phần cần săn chắc của cô đã rất săn chắc mà cọ tới cọ lui lên n.g.ự.c của hắn.
Bộ phần cần no đủ của cô đã rất no đủ mà uốn qua éo lại trên tay của hắn.
Còn nơi mảnh mai tinh tế của cô thì cứ khi có khi không chà sát vào phần eo của hắn.
Thái Lãnh Hàn có cảm giác hắn sắp bị Triệu Uyển Nhu thiêu sống cả toàn thân rồi.
Nhưng đang trong lúc toàn thân của Thái Lãnh Hàn đang bị châm lửa khắp nơi, hừng hực nóng, thì vòm n.g.ự.c của hắn đột nhiên mát rượi.
Thái Lãnh Hàn giật mình, định thần nhìn lại thì phát hiện cổ áo sơ mi của hắn đang bị Triệu Uyển Nhu kéo xuống.
Mà chủ nhân của những ngón tay nghịch ngợm kia, cũng là chủ nhân của trái tim hắn, còn đang tựa trên đầu vai hắn, đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Đôi môi hồng phấn căng mọng vì say rượu của cô hé nở một nụ cười.
Cô cất giọng trong veo:
- Tôi cứ không hiểu tại sao lúc nào anh cũng mặc những chiếc áo sơ mi cứng nhắc như thế này, ngay cả lúc ở nhà cũng không chịu cởi ra.
Đã vậy anh còn cài kín cả nút cổ lại nữa.
Trời đang nóng nực thế này, anh ăn mặc như thế không cảm thấy khó chịu hay sao? Thế nào? Tôi cởi ra xuống giúp anh rồi, anh có thoải mái hay không?
Thái Lãnh Hàn mím miệng, gật nhẹ đầu.
Tất nhiên là so với việc phải mặc áo sơ mi dài tay lại còn cài luôn nút cổ kín cổng cao tường trong thời tiết như thế này thì việc được hưởng thụ không khí mát mẻ, được hít thở dễ dàng hơn luôn là việc thoải mái hơn.
Nhưng hắn vừa mới phải trò chuyện qua video với đối tác với tư cách đón tiếp và chiêu đãi người ta, không thể không ăn mặc trang trọng một chút.
Ban nãy khi ăn cháo xong là Thái Lãnh Hàn cũng thấy nóng nực.
Hắn vừa định lấp đầy bao tử cho đừng bị đau rồi sẽ tắm và thay ra bộ đồ khác thì Triệu Uyển Nhu về tới.
Và rồi Thái Lãnh Hàn đâu còn tâm trí để mà nghĩ tới chiếc áo sơ mi đang mặc trên người của mình nữa.
Nào ngờ, nhờ thế mà hắn lại được Triệu Uyển Nhu đích thân cởi áo ra cho.
Cô lại còn hỏi hắn có thoải mái hay không.
Thái Lãnh Hàn mím môi càng chặt.
Hắn thật sự đang rất thoải mái, vô cùng thoải mái.
Nửa thân trên đã bớt đi sự che chắn vướng víu, hơi thở và xúc giác của hắn càng thở nên thông thoáng và nhạy cảm hơn..