Liễu Hồng Hạnh suýt nữa thì không còn giữ được nụ cười sở trường của mình.
Bà ta hít sâu một hơi rồi bắt đầu phản công.
Liễu Hồng Hạnh duỗi tay ra, đặt lên bàn tay của Triệu Uyển Nhu, vừa cười vừa nói:
- Con đúng là khéo léo, hiểu lòng người.
Có điều gần đây Thái Lãnh Hàn chắc phải vất vả nhiều hơn.
Hiện nay công ty có rất nhiều việc phải làm.
Dù sao thì trước đó, Thái Lãnh Hàn vì giúp công ty của nhà con mà xuất ra một số tiền cũng rất lớn, lại còn làm cam kết với các cổ đông sẽ bù lại số tiền đó trong thời gian ba năm.
Nếu nó mà không chịu cố gắng làm việc thì làm gì còn mặt mũi mà nhìn toàn thể nhân viên trong công ty nữa, đúng không Uyển Nhu?
Triệu Uyển Nhu cứng đờ cả người.
Cô không thể nở nụ cười giả tạo nên nghiêm mặt nhìn Liễu Hồng Hạnh.
Không biết có phải Triệu Uyển Nhu bị ảo giác hay không mà cô cảm thấy khóe mắt của Liễu Hồng Hạnh loé lên một cái, chẳng khác gì biểu cảm của những “siêu nhân” mà cô thường thấy trên mạng xã hội.
Việc Thái Lãnh Hàn dùng số tiền lớn để giúp công ty nhà họ Triệu vực dậy trước nguy cơ phá sản không phải là chuyện bí mật gì.
Trước kia, Triệu Uyển Nhu còn nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn chỉ muốn dùng tiền để ép buộc cô kết hôn và gián tiếp làm nhục nhà họ Triệu mà thôi.
Không ngờ Thái Lãnh Hàn đã vì số tiền ấy mà phải làm cam kết với cổ đông trong công ty, còn phải bán mạng làm việc để bù vào số tiền ấy.
Nếu thế, sự vất vả của Thái Lãnh Hàn, nếu xét đến tận cùng, thì nguyên nhân đều xuất phát từ Triệu Uyển Nhu còn gì.
Đòn phản công này của Liễu Hồng Hạnh đã có hiệu quả.
Bà ta hài lòng mỉm cười, vờ vịt nhận sai:
- Mẹ chỉ vui miệng mà kể ra thế thôi, không có ý tứ gì khác đâu, Uyển Nhu, con đừng có suy nghĩ lung tung nhé.
Mẹ chỉ muốn giải thích cho con hiểu một chút, sở dĩ sau khi kết hôn Thái Lãnh Hàn phải đi công tác ngay như thế, thật sự là bởi vì lần hợp tác này rất quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào được.
Dù sao thì vì phải hợp tác này với một công ty đang thua lỗ như công ty của Triệu Chí Hải, bên cổ đông cảm thấy có áp lực rất lớn nên Thái Lãnh Hàn không thể không cố gắng nhiều hơn.
Mong con thông cảm cho nó nhé.
Trước sự giả vờ giả vịt của Liễu Hồng Hạnh, lòng của Triệu Uyển Nhu vừa bực vừa ghét.
Cô không thèm ra vẻ nữa, lạnh nhạt đáp lại:
- Vâng, Thái Lãnh Hàn tốt như thế, biết quan tâm đến người khác như thế, sao lại có ai không thể thông cảm cho anh ấy được? Kẻ nào nhận được sự quan tâm của người khác rồi, cầm tiền của người ta tiêu xài phung phí rồi lại còn trở mặt nói xấu sau lưng người ta, chia rẽ tình cảm gia đình của người ta thì đâu còn là con người nữa, đúng không, dì Hồng Hạnh?
Triệu Uyển Nhu rút tay trở về.
Việc bị bàn tay Liễu Hồng Hạnh sờ vào đã khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy ghê tởm.
Cô vội đưa cả hai cánh tay đến sờ sờ vào bộ lông xù của Ha Ha để tạm đánh lừa cảm giác ghê tởm trên bàn tay.
Liễu Hồng Hạnh thì không thể nhàn nhã được Triệu Uyển Nhu.
Những lời ban nãy Triệu Uyển Nhu vừa nói, tuy rằng với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại khiến Liễu Hồng Hạnh có cảm giác cả hai bên gò má đều bỏng rát như bị mấy cái tát rất mạnh.
Năm xưa, bà ta chính là người đã nhận được sự quan tâm của mẹ Thái Lãnh Hàn, nhưng cuối cùng chính bà ta lại xen vào phá hoại tình cảm gia đình của người đã quan tâm mình, thậm chí còn cướp luôn chồng của người ta, hại người đàn bà kia vì quá lao lực mà đi đường không cẩn thận, dẫn tới bị tai nạn xe cộ mà qua đời khi còn trẻ.
Còn hiện tại bây giờ, Liễu Hồng Hạnh và cả chồng con của bà ta đều đang nhận tiền mà Thái Lãnh Hàn chu cấp hàng tháng, nhưng tính ra thì cả nhà bọn họ đối xử với Thái Lãnh Hàn tệ bạc đến như thế nào, chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ thấy.
Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu đáp trả vài lần, có vẻ không còn hăng hái như trước nữa mà chuyển đề tài.
Bà ta đưa mắt nhìn quanh rồi lại hỏi:
- Vậy thì mẹ yên tâm rồi.
Hôm nay con tới đây để gặp bạn bè sao? Sao hôm trước mẹ nghe nhân viên trong công ty bảo là con xin Thái Lãnh Hàn cho vào làm trong công ty rồi mà? Sao vậy? Lẽ nào không thể làm việc nổi rồi sao? Cũng phải, con vốn là tiểu thư được cưng chiều trong nhà họ Triệu mà, làm sao có thể quan với cường độ công việc của công ty bọn ta được chứ.
Thái Lãnh Hàn thật là… sao nó lại có thể ép buộc con đến công ty của bọn ta để chịu khổ như vậy.
Được rồi, để mẹ về sẽ dạy dỗ lại Thái Lãnh Hàn.
Thật là quá đáng mà!
Liễu Hồng Hạnh ra vẻ thương cảm, thở dài.
Triệu Uyển Nhu cau mày, giọng nghiêm lại:
- Dì Hạnh, có vài việc tôi cần đính chính lại với dì.
Thứ nhất, dì không có tư cách để “dạy dỗ” Thái Lãnh Hàn đâu.
Thứ hai, dì đừng có xưng “mẹ” với tôi và Thái Lãnh Hàn, dì không có tư cách đó đâu.
Thứ ba, công ty Thắng Lợi không phải là công ty của các người, đó là công ty của Thái Lãnh Hàn.
Thứ tư, tôi chưa đến làm chứ không phải là không làm nổi.
Thứ năm, dù tôi có đến công ty làm cũng là để phụ giúp Thái Lãnh Hàn chứ không phải để chịu khổ.
Thứ sáu, dì đừng có đi than thở với người khác là dì ở công ty chịu khổ.
Căn bản là ở công ty dì cũng chẳng có làm được việc gì, dì tưởng là mọi người đều không biết hay sao? Dì có nghĩ tới hậu quả nếu những lời hôm nay của dì để cho Thái Lãnh Hàn nghe được hay không?
Liễu Hồng Hạnh nói một hơi dài vừa chọc vừa ngoáy, đang rất đắc ý thì bị Triệu Uyển Nhu nói một hơi còn dài hơn, còn bắt bẻ và vạch trần những điều không hề nhẹ nhàng như thế, mặt của bà ta thoắt đỏ rồi thoắt trắng..