Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài FULL


Nếu đã có quy định thì phải làm theo quy định thôi.

Triệu Uyển Nhu chuyển sang hỗ trợ Minh Nga pha chế thức uống.

Cô vui miệng hỏi thăm:
 
- Này, tiêu chuẩn để được thẻ tri ân là gì vậy?
 
Minh Nga vui vẻ đáp:
 
- Dạ, khách mua hàng tích lũy từ năm mươi cốc thức uống trong ba tháng thì sẽ được tặng thẻ mức độ 1.

Nếu duy trì mức độ 1 và tích lũy thêm năm mươi cốc thức uống nữa trong ba tháng tiếp theo thì sẽ tăng lên mức độ 2.

Cứ như thế mà tăng thêm mức độ ạ.
 
- Mức độ cao nhất là mức mấy?
 
- Chị Thiên Bích nói không có mức độ cao nhất, chỉ có mức độ cao hơn thôi ạ.
 
Triệu Uyển Nhu gật đầu, trong lòng thầm khen khả năng làm ăn của Vương Thiên Bích.

Chỉ từ một ý kiến của cô mà cô nàng đã có thể nghĩ ra được một cách làm ăn hay như thế này.

Triệu Uyển Nhu lại hỏi:
 
- Thế Liễu Hồng Hạnh có được thẻ nào không? Còn người khách mà chúng ta đang ưu tiên đây thì đang ở mức độ nào?
 
Minh Nga vừa thoăn thoắt pha chế vừa vui vẻ trả lời:
 
- Cái bà khách ấy hống hách như thế thôi, chứ bao nhiêu năm nay bà ấy chẳng đến đây được mấy lần.

Quán của chúng ta bán trà sữa mà, những người lớn tuổi như bà ấy thường không thích uống trà sữa đâu.

Còn vị khách kia, tính cho đến nay đã mua cả nghìn cốc trà sữa rồi ấy chứ.

Cứ một tháng là anh ta lại đặt hơn ba trăm cốc trà sữa, mà quán của chúng ta mở đến nay cũng mấy năm rồi.

Anh ta là khách VIP siêu siêu VIP luôn đấy ạ!
 
Triệu Uyển Nhu phụt ra một cái, bật cười.

Nếu Liễu Hồng Hạnh mà biết được bà ta bị liệt vào nhóm đối tượng “những người lớn tuổi” thì hẳn là bà ta sẽ nhảy dựng lên mất.

Nhưng đồng thời, lời nói của Minh Nga khiến Triệu Uyển Nhu có suy đoán về vị khách thần bí kia.

Anh chàng ấy hẳn là một người trẻ tuổi, lại còn là con nhà giàu có.

Hoặc cũng có thể đó là một cô bé nào đó.

Tuy nhiên, trong số những thiếu niên con nhà giàu có mà Triệu Uyển Nhu biết, hình như chẳng có cậu bé hay cô bé nào thích uống trà sữa đến như thế.
 
Triệu Uyển Nhu đang ngẫm nghĩ thì Minh Nga vui miệng kể tiếp:
 
- Chưa hết đâu ạ.

Khách hàng siêu siêu VIP còn rất thường xuyên mua thức ăn cho chó mèo nha.

Nói mới nhớ, thức ăn cho chó mèo cũng là nguồn thu nhập đáng kể của quán mình đấy ạ.
 
- Thật sao?
 
Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại.

Minh Nga liền tiện tay với lấy bản số liệu kinh doanh của những tháng trước đang để ở kệ gần đó đưa cho Triệu Uyển Nhu xem.

Triệu Uyển Nhu nhìn lướt qua những số liệu kinh doanh của quán cà phê, cô có chút kinh ngạc mà hỏi:
 
- Đồ ăn cho cho mèo mà cũng có thể bán được nhiều tiền như vậy à?
 
Minh Nga vừa cười vừa nói:
 
- Vâng ạ.

Chị không biết đâu, những người làm việc ở thành phố này, áp lực làm việc mỗi ngày đều rất lớn, vậy nên những lúc nghỉ ngơi họ rất thích nựng nịu và vui đùa với chó mèo.

Trông thấy chó mèo trong quán của chúng ta đáng yêu, nên lại rất thích cho chúng ăn.
 
- Cho nên họ mua thức ăn mèo ở quán ta để cho chó mèo ăn tại đây luôn?
 
Triệu Uyển Nhu kinh ngạc nói.

Minh Nga gật đầu, giải thích:
 
- Ban đầu bọn họ chỉ cho chó mèo ăn những thức ăn thừa mà họ mang theo.

Có người còn mua xúc xích, thịt hộp mang đến cho chó mèo ăn.

Về sau em thấy làm thế không ổn nên đã ra quy định hạn chế, không để người ta tự mang thức ăn đến cho chó mèo ăn, nếu như nhất định phải cho chúng ăn, có thể mua thức ăn cho chó mèo trong quán chúng ta mà thôi.

Sau đó có nhiều người còn đặt mua thức ăn cho chó mèo đem về nhà để cho thú cưng ở nhà của họ ăn nữa.
 
Triệu Uyển Nhu gật gù, khen ngợi:
 
- Em làm như thế rất tốt.

Minh Nga đúng là có khiếu kinh doanh nha!
 
Minh Nga cười vui vẻ:
 
- Em còn định sắp tới sẽ bán thêm đồ chơi cho chó mèo và vài thứ trang trí nơi ở cho chó mèo nữa.

Nhất định sẽ bán rất tốt.
 
- Em cứ quyết định đi.

Chị và Thiên Bích đều rất tin tưởng vào em
 
Triệu Uyển Nhu đưa bảng báo cáo còn lại cho Minh Nga, rồi lại tiếp tục hỗ trợ pha chế thức uống.

Chợt nghĩ đến “đơn hàng” của Liễu Hồng Hạnh sẽ gửi đến cho công ty của Thái Lãnh Hàn, miệng của Triệu Uyển Nhu buột ra câu hỏi:
 
- Nhân viên của tập đoàn Thắng Lợi có thường đến đây uống nước không?
 
- Thường xuyên lắm ạ.
 
Minh Nga đáp lời xong bỗng nhiên cười mờ ám, nhỏ giọng nói khẽ vào tai của Triệu Uyển Nhu:
 
- Trước kia chồng của chị cũng thường đến đây gọi thức uống lắm đó.
 
Triệu Uyển Nhu đầu tiên là sững sờ, sau đó cô không được tự nhiên cho lắm mà đỏ mặt:
 
- Thường xuyên lắm ư?
 
Minh Nga mạnh mẽ gật đầu:
 
- Đúng vậy.

Trước kia anh ấy thường xuyên đến, ngồi ở một chỗ khuất, nhưng với dung mạo và khí chất của anh ấy, làm sao có thể trốn khỏi tầm mắt của bọn em cho được.

Nhưng mà dạo gần đây anh ấy rất ít khi ghé qua, có điều thư ký của anh ấy vẫn hay đến đây mua cà phê, một ngày ít nhất tận hai lần.
 
Triệu Uyển Nhu tò mò hỏi:
 
- Anh ấy mua thức uống gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui