Không hiểu sao, Thái Lãnh Hàn lại nhắc lại câu hỏi vặn của chính mình cách đây nhiều năm:
- Tôi… tôi thích tặng cho em thì tặng, không được sao?
- Hả?
Triệu Uyển Nhu nghe câu đáp lại ấy thì ngẩn ra.
Thái Lãnh Hàn đáp lại xong thì cũng ngẩn ra.
Hắn căng thẳng và chua xót chuẩn bị tinh thần sẽ bị Triệu Uyển Nhu trả lại món quà.
Thế nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu lại nhoẻn miệng cười:
- Vậy thì cảm ơn anh nhé!
Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể tin nổi, ngớ ngẩn hỏi lại:
- Vậy là… em sẽ nhận món quà này của tôi hả?
- Vâng, món quà này là do anh đã tặng em cơ mà?
Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại.
Hai Tay của cô giữ chặt món quà, trong lòng thầm cảnh giác.
Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi đòi lại món quà này đấy nhé? Quả thật có thể nói rằng lúc này Triệu Uyển Nhu không cần nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn mà cũng đã có thể hiểu được hắn khá rõ rồi.
Bởi vì ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn lại ngập ngừng cất tiếng hỏi:
- Nhưng mà… không phải em vẫn luôn có nguyên tắc không nhận đồ của người lạ và đồ được tặng không có lý do rõ ràng sao?
Triệu Uyển Nhu mở tròn mắt ngạc nhiên đáp lời:
- Anh nói gì thế? Lý do mà anh tặng quà cho em không phải vì anh thích em hay sao? Hơn nữa, anh cũng có phải là người lạ với em đâu? Bố mẹ em đã từng nói, người nhà với nhau, muốn tặng quà thì cứ tặng, nhiều khi chẳng cần lý do gì cũng được.
Em nhận quà của bố mẹ, anh trai, chị dâu và cả Thiên Bích, đều chẳng cần lý do gì cả đâu.
Em tặng quà cho họ cũng không cần phải có lý do.
Anh cũng vậy.
Thái Lãnh Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Uyển Nhu, trong đầu hắn bỗng sáng bừng lên như được niệm vui sướng soi rọi.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể không còn là một người xa lạ tặng quà nếu không nêu ra được lý do sẽ bị Triệu Uyển Nhu từ chối.
Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn có thể trở mình biến thành đối tượng được Triệu Uyển Nhu xem như người thân của cô, dù hắn tặng cái gì thì cô đều vui vẻ cảm ơn và nhận lấy rồi.
Càng nghĩ Thái Lãnh Hàn càng thêm chìm ngập trong niềm vui sướng lấp lánh chẳng khác gì những viên kim cương đính trên sợi dây chuyền mà Triệu Uyển Nhu đang cầm.
Trong lúc đó, thím Hai đã dọn xong cơm canh lên bàn.
Nhìn gương mặt tươi phơi phới của Thái Lãnh Hàn mà thím Hai cũng vui vẻ theo.
Thím dịu dàng gọi:
- Cậu chủ, cô chủ, cơm nước đã xong rồi.
Hai người mau ăn cho nóng.
- Vâng.
Chúng ta ăn cơm thôi.
Triệu Uyển Nhu gật đầu với thím Hai, nói với Thái Lãnh Hàn rồi cô đóng lại hộp trang sức, đứng lên đi tới bàn ăn.
Thái Lãnh Hàn cũng đứng lên đi theo, hắn đưa tay tiếp lấy cái bát đựng đầy cơm mà Thím Hai đưa qua rồi nói:
- Thím Hai, ngày hôm nay gió có chút lớn, thím về sớm một chút đi.
Triệu Uyển Nhu cũng vừa cười vừa tiếp lời:
- Đúng rồi, bát đũa không cần dọn đâu ạ.
Lát nữa ăn xong cháu sẽ dọn luôn.
Thím Hai cười càng thêm vui vẻ:
- Cảm ơn cô chủ.
Vậy tôi cho Ha Ha ăn xong sẽ về nhà chơi với cháu nội được rồi.
Thím Hai nói xong thì nhanh chóng rut lui, đi ra ngoài cho Ha Ha ăn.
Trong nhà bếp chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người.
Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn ngồi đối diện nhau, yên tĩnh ăn cơm tối.
Buổi tối hôm ấy thím Hai nấu canh sườn hầm bí đỏ, vừa thơm vừa béo, Triệu Uyển Nhu nhịn không được mà uống nhiều thêm mấy ngụm.
Cô liếc Thái Lãnh Hàn ngồi đối diện cũng đang cúi đầu trầm mặc uống canh, chợt nhớ tới ly trà sữa buổi ban trưa.
Cô không thể nào hình dung được cảnh tượng tảng băng lạnh ngắt ngốc nghếch này uống trà sữa thì sẽ như thế nào.
Càng nghĩ Triệu Uyển Nhu càng tò mò.
Cuối cùng cô nhịn không được mà hỏi:
- Chiều nay, ly trà sữa đó… anh uống có… được không?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút, hắn nhớ tới ly trà sữa vừa ngọt vừa thơm ấy, trong lòng cũng ngọt ngào theo.
Bất giác hắn muốn xác nhận lại một lần nữa:
- Ly trà sữa đó… thật sự là do em tự tay pha chế sao?
- Ừm.
Triệu Uyển Nhu có chút ngượng ngùng gật đầu thừa nhận.
Thái Lãnh Hàn trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
- Uống ngon lắm.
Khen xong ba chữ, Thái Lãnh Hàn không biết phải nói gì nữa.
Nhưng mà hắn đã quyết định bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ có sở thích uống trà sữa.
Sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy không đủ để tạo không khí.
Cô hắng giọng rồi giải thích:
- Không phải là em có ý quản thúc anh.
Nhưng mà em nghe nhân viên trong quán nói anh thường xuyên uống cà phê đen không đường.
Món đó không tốt cho người đang bị đau dạ dày như anh.
Cho nên em mới muốn thử giới thiệu món uống mới cho anh nếm thử.
Anh thấy ngon thì tốt rồi.
Thái Lãnh Hàn nghe được những lời nói của Triệu Uyển Nhu thì toàn thân hắn nhịn không được mà run khe khẽ vì vui sướng.
Chỉ cần để tâm một chút thì có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Triệu Uyển Nhu.
Thậm chí là không cần cô còn có ý tứ gì khác, chỉ cần Triệu Uyển Nhu nguyện ý nói nhiều hơn với Thái Lãnh Hàn một chút, giải thích này nọ với Thái Lãnh Hàn một chút thì cũng đã đủ để cho hắn sướng đến run người rồi..