Tuy nhiên lí trí của một tảng băng lâu năm vốn không thể xem thường.
Rất nhanh Thái Lãnh Hàn đã chế ngự được sự xúc động âm thầm ấy.
Hắn tự nhủ với bản thân, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn ôn nhu thiện lương như thế, cô chỉ là đơn thuần quan tâm sức khỏe của một người đang sống chung dưới một mái nhà mà thôi.
Thái Lãnh Hàn tự dặn lòng mình không nên suy nghĩ nhiều.
Triệu Uyển Nhu nói xong thì nhận thấy sự lo lắng quan tâm của mình biểu hiện qua lời nói có vẻ quá lộ liễu rồi.
Trong lòng có chút hoang mang rối loạn, cô liền vội vàng nói sang chuyện khác:
- À, đúng rồi, lúc chiều tôi còn gặp bác, à, gặp dì, à, gặp bà Liễu Thu Hương nữa.
Triệu Uyển Nhu lúng túng chọn lựa cách xưng hô với Liễu Thu Hương khiến trong lòng Thái Lãnh Hàn lại thêm ấm áp.
Tuy nhiên, nhớ tới tính cách không hề tốt đẹp một chút nào của người đàn bà kia, Thái Lãnh Hàn lập tức sa sầm mặt mũi.
Giọng của hắn cũng trầm xuống:
- Bà ta đã nói gì với em sao?
Triệu Uyển Nhu gật đầu, thuật lại ngắn gọn:
- Ừm, bà ấy nói với em, chúng ta có phải nên quay nhà lớn một chuyến hay không.
Ý của anh thấy sao?
Thái Lãnh Hàn nhớ tới lúc chiều, Liễu Thu Hương đã nói lời mai mỉa về việc Triệu Uyển Nhu không muốn về nhà họ Vạn.
Cũng đúng, thân phận của hắn vốn không phải là chuyện vẻ vang gì.
Bản thân hắn mặt lạnh như băng, lòng còn lạnh hơn mặt, mà còn không chịu được đám thân thích buồn nôn ở cái nhà kia, huống chi là Triệu Uyển Nhu.
Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn sững sờ, cô nhịn không được lại hỏi một câu:
- Rốt cuộc anh có định sẽ về đó không?
- Không về.
Thái Lãnh Hàn lắc đầu.
Triệu Uyển Nhu lại nhìn Thái Lãnh Hàn rồi lại nhịn không được mà tiếp tục nói:
- Liễu Thu Hương nói… hình như cha không vui.
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra một hồi lâu, cha của Triệu Uyển Nhu không phải đã đi du lịch ở nước ngoài rồi hay sao? Vì sao cô lại biết được rằng cha không vui? Mãi đến một lúc sau hắn mới ngẫm ra được, “cha” mà Triệu Uyển Nhu đang nói chính là cha ruột của hắn, ông Vạn Thịnh Hưng.
Kỳ thật hằng ngày Thái Lãnh Hàn cũng không thường gọi Vạn Thịnh Hưng là cha, thế nên tiếng gọi “cha” này của Triệu Uyển Nhu lại làm Thái Lãnh Hàn sinh ra một cảm giác thân cận.
Cô lại còn gọi chung một tiếng “cha” chứ không có phân biệt là “cha của anh” hay “cha của tôi”.
Điều đó có phải là biểu thị rằng cô đã xem người thân của hắn như chính người thân của mình rồi hay không? Thế nhưng… người thân của hắn thì… Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi:
- Em muốn đi sao?
Triệu Uyển Nhu cười một cái rồi trả lời:
- Ừm, thật ra thì, nếu anh muốn về đó thì em sẽ đi cùng anh.
Việc này… em nghe theo quyết định của anh.
Hai câu “em sẽ đi cùng anh” và “em nghe theo quyết định của anh” làm Thái Lãnh Hàn mát đến từng khúc ruột.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân tràn trề lòng dũng cảm.
Hít sâu một hơi để hạ quyết tâm, Thái Lãnh Hàn nhìn qua Triệu Uyển Nhu rồi nói:
- Chắc em cũng biết năm mười tám tuổi anh mới được đón trở về nhà họ Vạn.
- Em biết.
Triệu Uyển Nhu gật đầu.
Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi tiếp:
- Vậy em có muốn biết thân thế của anh không?
Thân thế? Triệu Uyển Nhu chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ hỏi thân thế của Thái Lãnh Hàn.
Một là bởi vì bên trong vòng tròn này vốn có rất nhiều lời đồn về thân thế của Thái Lãnh Hàn, từ việc lúc hắn mười tám tuổi thì được đón về nhà họ Vạn, đến hắn trở thành người nắm toàn bộ quyền quyết định trong nhà họ Vạn, thân thế của hắn vẫn luôn là chủ đề của mỗi tiệc trà bên trong vòn tròn này.
Hai là lúc Thái Lãnh Hàn trở về nhà họ Vạn quá mức chật vật, tất cả mọi người trong cái vòng tròn này đều biết được thông tin từ Vạn Thiên Bảo, lúc nhà họ Vạn tìm tới Thái Lãnh Hàn, hắn đang đẩy một chiếc xe ba gác cùng bọn trẻ trong cô nhi viện đi nhặt ve chai.
- Ừm.
Triệu Uyển Nhu gật đầu, bởi vì cô biết Thái Lãnh Hàn nếu đã mở miệng ra hỏi được câu hỏi này, thì cũng có nghĩa là hắn muốn kể cho cô biết về thân thế của hắn.
Đồng thời đó cũng là lúc Thái Lãnh Hàn đang tự tay vạch ra vết sẹo trong lòng cho cô thấy.
Trong lòng của Triệu Uyển Nhu vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Thái Lãnh Hàn nhận được cái gật đầu của Triệu Uyển Nhu thì hít sâu một hơi rồi nói:
- Anh biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn về thân thế của anh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, anh là con riêng của Vạn Thịnh Hưng.
Lúc Thái Lãnh Hàn nói ra câu này thì cả người căng thẳng, bàn tay đang cầm thìa của hắn siết chặt lại thành quyền, xương ngón tay nhô lên như biểu hiện phần nào nỗi lòng của hắn.
Triệu Uyển Nhu nhìn thấy chiếc thìa gốm sứ đang bị Thái Lãnh Hàn nắm chặt trong tay, cô đau xót trong lòng, đưa bàn tay của mình phủ lên phía trên nắm đ.ấ.m đang siết chặt kia, vỗ nhẹ vài cái như muốn san sẻ cùng hắn, lại như muốn vỗ về hắn..