Thái Lãnh Hàn cảm giác được phía trên lưng bàn tay của mình có một bàn tay mềm mại đang nhè nhẹ vỗ về, gương mặt sắc lạnh của hắn nhanh chóng hoà hoãn lại.
Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng ảo não.
Hắn lại để lộ thêm một mặt xấu xí nữa của bản thân ra cho Triệu Uyển Nhu nhìn thấy rồi.
Không biết cô có bị dọa cho sợ hãi hay không.
Ngộ nhỡ… Bàn tay của Thái Lãnh Hàn vừa thoáng buông lỏng đã lại siết chặt.
Triệu Uyển Nhu trong lòng cũng ảo não vô cùng.
Cô biết, tảng băng ngốc nhà mình lại suy diễn linh tinh nữa rồi.
Thế là Triệu Uyển Nhu đành nhẹ giọng nhắc nhở, cũng là gián tiếp thể hiện cho Thái Lãnh Hàn biết, cô vốn rất quan tâm đến hắn:
- Anh cẩn thận một chút, đừng vì quá xúc động mà để bản thân bị thương.
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay đang nắm chắc ra, tuy nhiên, dưới lực tác động của một tảng băng mang bản chất của một “con chó điên”, chiếc thìa trắng bằng sành sứ yếu ớt kia vẫn bị vỡ ra.
Hai hàng chân mày của Triệu Uyển Nhu nhíu lại.
Trái tim của Thái Lãnh Hàn như muốn vọt lên tới cổ họng.
Cô đang tức giận sao? Hay là chán ghét? Thế nhưng, ánh mắt của Triệu Uyển Nhu khi nhìn vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn lại ngập tràn lo lắng.
Bởi vì cô nhìn thấy bên trong lòng bàn tay chai sần của Thái Lãnh Hàn đã hằn sâu một vết đỏ.
May mà vẫn chưa chảy máu.
Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng mở rộng lòng bàn tay của Thái Lãnh Hàn ra, xoa xoa vài cái, thổi thổi vài cái rồi phụng phịu lầu bầu:
- Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà anh không nghe.
Hằn một vết sâu như thế này, suýt nữa là bị thương rồi.
Thật là…
Triệu Uyển Nhu còn đang cằn nhằn thì bàn tay Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Triệu Uyển Nhu trong lòng bàn tay siết nhẹ một cái.
Triệu Uyển Nhu sửng sốt một hồi, cô hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.
Thái Lãnh Hàn cũng không biết làm sao mình lại làm ra hành vi như thế, có thể là vừa rồi ngón tay của Triệu Uyển Nhu ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu giữ lại phần cảm giác này.
Bị ánh nhìn ngạc nhiên của Triệu Uyển Nhu hướng tới, Thái Lãnh Hàn mặt không đổi sắc mà tiếp tục chủ đề đang bị dang dở:
- Em có để ý không?
- Cái gì?
Triệu Uyển Nhu không kịp phản ứng.
Cô còn đang bị chấn động trước cảm giác thô ráp từ bàn tay nào đó truyền tới, vừa nhột lại vừa ngứa.
Thái Lãnh Hàn vẫn không buông tay ra, lặp lại câu hỏi một lần nữa:
- Việc bọn họ đồn anh là con riêng.
Em có để ý không?
Thì ra là vấn đề này.
Thật ra, chuyện này Triệu Uyển Nhu đã sớm suy nghĩ qua ở kiếp trước.
Kỳ thật từ lúc cô gả cho Thái Lãnh Hàn, những lời đồn về Thái Lãnh Hàn đều vô tình hay cố ý chạy đến bên tai của Triệu Uyển Nhu.
Có bao nhiêu lời chê tiếng cười sau lưng về thân thế của Thái Lãnh Hàn, thì cũng sẽ có bấy nhiêu lời đàm tiếu rằng Triệu Uyển Nhu lại phải gả cho một đứa con riêng.
Thậm chí là sau khi hai người ly hôn, bên ngoài còn có tin đồn bay tung tóe.
Đại loại như:
Nhìn kìa, Triệu Uyển Nhu rốt cục không chịu nổi, quả nhiên vẫn ly hôn với đứa con riêng kia.
Nhìn kìa, một thằng con riêng hèn hạ đúng là không thể lên nổi mặt bàn, cho dù có dùng thủ đoạn thấp kém để ép buộc thế nào thì cũng chẳng có ai chịu đựng nổi hắn.
Nhìn kìa, đến một người tốt tính và luôn nghĩ cho gia đình như Triệu Uyển Nhu cũng bất chấp sự trả thù của Thái Lãnh Hàn mà nhất định đòi ly hôn, có lẽ gã con riêng của nhà họ Vạn đúng là có quá nhiều thói hư tật xấu rồi.
Còn nhiều, nhiều lắm những lời dè bĩu đầy hả hê như thế.
Nhưng thật ra chẳng có bao nhiêu người biết, kỳ thật việc ly hôn ở đời trước, là do Thái Lãnh Hàn chủ động đề nghị với Triệu Uyển Nhu.
Hoàn toàn chính xác, Triệu Uyển Nhu là vì tập đoàn nhà họ Triệu mới phải bất đắc dĩ gả cho Thái Lãnh Hàn, nhưng trong mấy năm sinh hoạt với Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu rất thưởng thức nam nhân trước mắt này.
Hắn vừa trầm ổn kiên cường, vừa tài giỏi cơ trí, lại rất có phong độ lịch lãm, nếu như không phải bởi vì cô biết trong lòng hắn đã yêu người khác, Triệu Uyển Nhu cảm thấy cô có lẽ cũng sẽ bỏ mặc bất cứ thứ gì để yêu tảng băng lạnh lùng ấy.
Cho đến hiện tại đây, sự thưởng thức của kiếp trước đã còn nâng cấp thêm lên với sự xuất hiện của sự ngưỡng mộ, sự thán phục, sự đồng cảm và cả sự yêu thương.
Thế nên, Triệu Uyển Nhu càng không bao giờ muốn Thái Lãnh Hàn phải chịu những sự dè bĩu ác ý như trong kiếp trước nữa.
Ít ra, Triệu Uyển Nhu sẽ không cho phép Thái Lãnh Hàn cảm thấy rằng cô sẽ để ý, sẽ xem thường hay chàn ghét, khinh bỉ hắn chỉ vì những lời thị phi độc ác kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu mở miệng:
- Anh còn nhớ cái lần mà Vạn Thiên Bảo nói rằng tôi đã hành hung hắn không?
Thái Lãnh Hàn gật đầu, trầm mặc.
Hắn vẫn nhớ chứ.
Khi đó hắn đã sợ đến xanh hết cả ruột gan còn gì.
Thế nhưng tại sao Triệu Uyển Nhu lại nhắc lại chuyện đó? Hơn nữa, cô còn chuyển cách xưng hô trở lại thành “tôi” luôn rồi này..