Ngoài cửa là trợ lý của Phương Hiệp Hòa.
Cậu ta đưa cho Phương Hiệp Hòa ba cái ly nhựa to tướng.
Phương Hiệp Hòa cầm ba ly cái ly nhựa kia quay vào trong phòng, đặt một ly vào trong tay Thái Lãnh Hàn, bản thân anh cầm lấy một ly, còn ly còn lại thì đưa cho Lê Thiên Chi.
Lê Thiên Chi xem logo in trên ly nhưa thì liền biết được là mua từ quán cà phê nào đó cách đây vài con phố.
Cậu ta lập tức không vui, dấm dẳng nói:
- Phương Hiệp Hòa, tổng giám đốc nhà anh muốn uống đồ uống ở quán của ai kia thì thôi đi, sao anh lại còn mua cho tôi làm gì? Bản thiếu gia chỉ quen uống cà phê thượng hạng nhập khẩu thôi, mấy thứ trà sữa này nọ, tôi không muốn phí tiền làm giàu cho quán của người kia đâu.
Chúng ta hao tiền tốn của vì cô ta còn chưa đủ hay sao hả?
Lê đại luật sư quả nhiên là còn ghi thù chuyện Tổng giám nhà mình “hy sinh to lớn” vì nhà họ Triệu nên giọng nói dấm dẳng chua lè chua lét.
Phương Hiệp Hòa phì cười, ra vẻ cung kính và giải thích với đại luật sư của nhà mình:
- Dạ thưa đại công tử, đại luật sư, ly của ngài đã được giảm giá rồi, không có hao tiền tốn của gì đâu ạ.
- Hả? Giảm giá ư?
Lê Thiên Chi kinh ngạc hỏi lại.
Phương Hiệp Hòa liếc mắt qua boss nhà mình rồi quay ra giải thích với Lê Thiên Chi:
- Ban nãy lúc Tiểu Lý đi mua cà phê, thì được nhân viên của quán cà phê nào đó thông báo rằng, từ nay về sau chỉ cần là nhân viên của Tập đoàn Thắng Lợi mua thức uống ở đấy thì đều sẽ được giảm giá đến 80%.
Cho nên không chỉ là đại luật sư ngài mà cả những nhân viên quèn như chúng tôi cũng không cần phải hao tiền tốn của khi mua thức uống nữa rồi.
Chẳng những giảm giá mà còn giảm đến 80%, thế này so với tặng luôn thì có khác gì nhau? Lê Thiên Chi nhìn thoáng qua tảng băng đang ngồi cười ngốc nghếch nào đó rồi âm dương quái khí nói:
- Hai người các vị đều sẵn lòng phung phí tiền của vì nhau.
Quả thật là ân ái.
Kẻ phàm tục như tôi đây đúng là không thể nào so sánh được.
Thái Lãnh Hàn nhìn viên kẹo đường nổi bên trong ly mà xuất thần, Phương Hiệp Hòa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tổng giám đốc thì cũng rất ngạc nhiên.
Không chỉ vậy, khi nghe lời nói âm dương quái khí của Lê Thiên Chi, Thái Lãnh Hàn chẳng những không tức giận mà khóe miệng của hắn còn khẽ nhếch, cười ra một tiếng cứ như niềm vui dâng trào không thể nào nén nhịn được vậy.
Cơm chó vô hình vô dạng nhưng lại có thể rõ rõ ràng ràng bay tung tóe thế này, một khi đã rải thì ngay lập tức ngược một con cẩu độc thân chưa từng yêu đương Lê Thiên Chi đến ê hết cả hai hàm răng.
Không thể nào chịu nổi nữa, Lê Thiên Chi một tay cầm cà phê một tay cầm cặp công văn vừa thở phì phò vừa rời khỏi văn phòng của Thái Lãnh Hàn.
Phương Hiệp Hòa cười khẽ hai tiếng, cũng theo sau lưng Lê Thiên Chi mà rời khỏi phòng.
Nghĩ đến thần sắc vui vẻ vừa nãy của BOSS, Phương Hiệp Hòa trở lại phòng văn thư rồi bình tĩnh tuyên bố:
- Ngày hôm nay mọi người chắc là có thể tan việc đúng giờ.
Wow~
Phương Hiệp Hòa vừa mới nói xong, mọi người trong phòng văn thư lập tức reo lên vui mừng, làm thư ký của BOSS cuồng công việc, bọn họ cơ hồ đều phải tăng ca mỗi ngày.
Phương Hiệp Hòa cũng cảm thấy, nếu mỗi ngày bị thồn thức ăn của chó mà lại có được phúc lợi như vậy, anh cũng có thể vui vẻ chịu đựng.
Trong khi đó, đối tượng vừa cùng Thái Lãnh Hàn thồn cơm chó cho Lê Thiên Chi đến nghẹn họng, Triệu Uyển Nhu, lại đang ngồi an tọa ở một chi nhánh mới mở của hệ thống quán cà phê do chính mình lập ra.
Đây là chi nhánh mới, vốn chưa có nhiều khách, nhưng vị trí rất thuận lợi vì ở gần trường đại học.
Bên trong khuôn viên quán rất rộng, khi nhìn xa thì không giống quán cà phê cho lắm, ngược lại thấy giống thư phòng hơn.
Vì thế, đây cũng là cửa tiệm Triệu Uyển Nhu thích đến nhất.
Lúc trời sắp tối, Vương Thiên Bích bỗng nhiên đến đây, cô nàng đem toàn bộ thân thể mình ngã vào bên trong ghế sa lon, hữu khí vô lực nói ra:
- Vẫn là nơi này của cô dễ chịu.
Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất buồn cười, cô rót giúp cô nàng một chén trà rồi nói:
- Cửa tiệm này của tôi làm sao có thể so sánh với nhà hàng của cô được chứ.
Vương Thiên Bích cởi áo khoác trên người ra, sau khi nâng chén trà uống một ngụm thì nói:
- Hai phương thức kinh doanh vốn là khác nhau hoàn toàn, không thể so sánh được.
Nhà hàng đó của tôi chỉ là nơi xa hoa, vốn là nơi cho những người nhiều tiền lắm của đến để khoe khoang thôi.
Còn quán cà phê này của cô rất có ý nghĩa nội hàm đó chứ, mặc dù có thể kiếm không nhiều tiền bằng nhà hàng, nhưng ở đây dễ chịu.
Tôi cứ cảm thấy hai chỗ này giống như hai chúng ta vậy, cô thì là một người vừa cao quý vừa nhã nhặn, còn tôi thì trên người lại chỉ ám đầy mùi tiền.
Triệu Uyển Nhu nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì ấm ức à? Nữ vương của chúng ta khi nào thì lại kể khổ rồi lại tự chế giễu chính mình như vậy?.