Hít sâu mấy hơi để ổn định cảm xúc, Triệu Uyển Nhu đưa tay đẩy cửa.
Tình hình cấp bách, Triệu Uyển Nhu không muốn gõ cửa và chờ đợi.
Cô phải nhanh chóng ngăn cản Thái Lãnh Hàn uống ly nước chanh kia.
Cửa phòng đột ngột bật mở làm Thái Lãnh Hàn giật mình ngoảnh ra nhìn.
Trông thấy Triệu Uyển Nhu hối hả xông vào, Thái Lãnh Hàn lại giật mình lần nữa.
Suy nghĩ của hắn bật ra như phản xạ, vang lên bên tai Triệu Uyển Nhu:
[Sao Uyển Nhu lại vào đây? Em ấy muốn lấy lại ly nước sao?]
Cùng lúc ấy, Triệu Uyển Nhu cũng vừa nói ra yêu cầu của mình:
- Anh không được uống ly nước đó! Mau đưa lại cho tôi!
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, gương mặt vẫn lạnh ngắt nhưng trong lòng đã chua xót vô cùng.
Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt của Thái Lãnh Hàn mà những lời tiếp theo định nói bỗng nghẹn lại trong cổ.
Bên tai của cô lại vang lên tiếng lòng đầy tủi thân của Thái Lãnh Hàn:
[Quả nhiên là em ấy muốn đòi lại ly nước.
Sao hả? Cảm thấy hối hận vì đã quan tâm, chăm sóc cho tôi rồi à? Thái Lãnh Hàn, mày đúng là một thằng khốn kiếp luôn bị người khác căm ghét.
Mày còn muốn được nhận sự ngọt ngào từ Uyển Nhu nữa sao? Mày không xứng!]
Nghe xong những lời buồn tủi tự xỉ vả kia của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu cũng thoáng một nỗi xót xa.
Tai sao bây giờ cô mới cảm nhận được đằng sau dáng vẻ lạnh lẽo như tảng băng trôi của Thái Lãnh Hàn là một sự ấm ức luôn bị đè nén và nhẫn nhịn như vậy? Đồng thời, tầm mắt của Triện Uyển Nhu nhìn thấy ly nước đã vơi hơn phân nửa trong tay của Thái Lãnh Hàn.
Không kịp nghĩ ngợi và nói năng gì nhiều nữa, Triệu Uyển Nhu phóng vọt tới, giật phăng cái ly ấy lại.
Thái Lãnh Hàn sửng sốt, và rồi bi ai mà không dám biểu hiện ra.
Gương mặt của hắn vẫn lạnh ngắt, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái ly vừa bị “cướp lại” kia.
Một nỗi tủi thân vô hạn nhanh chóng lan tỏa ra trong tâm hồn của hắn, nhấn chìm tinh thần của hắn vào một vũng cảm xúc tiêu cực.
[Quả nhiên…]
- Không phải!
Triệu Uyển Nhu vội vã lên tiếng, ngắt ngang tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn, không để cho hắn nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa.
Cô hít mạnh một hơi, quyết định dũng cảm nói ra sự thật:
- Tôi không phải muốn đòi lại ly nước, không cho anh uống.
Tôi… chỉ là… tôi… ban nãy hình như tôi đã để hơi nhiều chanh, rất chua, không tốt cho dạ dày của anh.
Thái Lãnh Hàn vẫn thần gương mặt không cảm xúc ra nhìn Triệu Uyển Nhu mà trong đâu trắng xóa, không nghĩ được gì.
Hắn dường như hiểu ra Triệu Uyển Nhu đang nói gì, nhưng lại dường như chưa hiểu, chưa dám hiểu.
Triệu Uyển Nhu bất lực thở hắt ra.
Cô biết rằng nếu mình không nói rõ ràng cụ thể thì gã ngốc lạnh lẽo như tảng băng trôi này sẽ không hiểu được.
Triệu Uyển Nhu chớp mắt, né tránh ánh nhìn của Thái Lãnh Hàn, nói nhanh:
- Tôi… tôi sẽ thêm mật ong vào để giảm bớt độ chua rồi đưa lại cho anh.
Nói rồi, Triệu Uyển Nhu hối hả bước ra ngoài, đi như chạy xuống bếp.
Gương mặt của cô đã nóng bừng rồi, chắc chắn là đã đỏ ửng hết cả lên rồi.
Triệu Uyển Nhu lúng túng không ngờ rằng bản thân lại dễ tỏ ra xấu hổ như thế trước mặt của Thái Lãnh Hàn.
Không biết tên ngốc tảng băng kia có chê cười cô hay không nữa.
Thật ra thì Triệu Uyển Nhu đã lo nghĩ quá thừa rồi.
Đừng nói hiện tại Thái Lãnh Hàn đang cứng đơ hết cả người, đờ đẫn luôn tâm trí, vốn không thể nhận ra những biểu hiện của Triệu Uyển Nhu.
Cho dù hắn có trông thấy cô đỏ mặt thì trong lòng cũng không dám chắc là cô đang xấu hổ vì hắn.
Hơn nữa, chưa bao giờ Thái Lãnh Hàn dám chê cười một ai, đối với Triệu Uyển Nhu thì lại càng đặc biệt không dám có một chút khinh nhờn nào..