Trong lúc Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang vừa tức vừa giận đến đỏ hoe cả mắt thì, ở phía đối diện với cô, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn căng thẳng vô cùng.
Triệu Uyển Nhu thật sự đã khóc rồi.
Là tại hắn đã làm cho Triệu Uyển Nhu phải khóc.
Trong nỗi ân hận và áy náy tột cùng, Thái Lãnh Hàn khàn giọng mở miệng:
- Xin lỗi…
Triệu Uyển Nhu khịt mũi hỏi vặn lại:
- Anh thì có lỗi gì mà xin?
Thái Lãnh Hàn thở dài:
- Xin lỗi, vì tôi đã đột nhiên ngã xuống như thế, dọa em sợ rồi.
Xin lỗi em!
Thái Lãnh Hàn nghiêm túc nói câu xin lỗi, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa hài lòng.
Cô nghiêm giọng gắt, vừa như hỏi lại vừa như bắt bẻ:
- Anh chỉ nói xin lỗi như vậy là xong sao?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra.
Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn nhớ ra, Triệu Uyển Nhu vừa mới “dạy” cho hắn một khóa về cách xin lỗi thể hiện sự chân thành.
Thế là Thái Lãnh Hàn dựa theo “mẫu công thức” mà Triệu Uyển Nhu đã “dạy”, ngoan ngoãn nhắc lại câu xin lỗi một cách đầy đủ hơn:
- Xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đã đột ngột ngã xuống khiến em bị dọa sợ.
Tôi hứa, sau này tôi sẽ…
Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì khựng lại, vì hắn không biết phải nói lời hứa như thế nào cho hợp lý và để bản thân có thể thực hiện theo được.
Nếu như theo thói quen, khi hứa sẽ không tái phạm một lỗi lầm nào đó, người ta vẫn thường sẽ kèm thêm mấy từ có ý nghĩa phủ định phía trước hành động đã làm sai trước đó.
Nhưng Thái Lãnh Hàn thì không thể mở miệng hứa rằng hắn sẽ “không đột ngột ngã xuống” như vậy nữa.
Bởi vì Thái Lãnh Hàn biết, nếu hứa như thế, có khả năng rất cao là hắn sẽ không thể giữ được lời hứa.
Đừng nói là thân thể của Thái Lãnh Hàn dạo này đang có chiều hướng sa sút sức khỏe, dạ dày của hắn vẫn còn đang trong phạm vi cần được bác sĩ theo dõi.
Cho dù là Thái Lãnh Hàn còn đang ở độ sung sức nhất, thì trong thời gian này, công ty đang có rất nhiều công việc.
Liên tục mấy tuần nay, và có lẽ còn kéo dài thêm ít nhất là sáu tháng nữa, Thái Lãnh Hàn không chỉ bận tối mắt tối mũi mà còn phải liên tục và thường xuyên tham gia những bữa tiệc rượu.
Đã gọi là tiệc rượu thì phải uống rượu.
Trước khi kết hôn với Triệu Uyển Nhu không lâu, Thái Lãnh Hàn đã từng ngã xuống ngất đi trong khi nôn ra m.á.u vì bị chảy m.á.u dạ dày.
Thế nên, Thái Lãnh Hàn không dám hứa, không muốn thất hứa với Triệu Uyển Nhu.
Bởi vì chính Thái Lãnh Hàn cũng không dám chắc chắn rằng trong tương lai sắp tới hắn có thể lại ngã xuống một lần nào nữa hay không.
Ở phía ngược lại, Triệu Uyển Nhu cũng đang chờ nghe Thái Lãnh Hàn sẽ thốt lên một câu hứa có kèm chữ phủ định rằng hắn sẽ “không bao giờ để bản thân phải ngã xuống” như thế này nữa.
Rồi thì cô sẽ tỏ ra không tin tưởng một chút để có cái cớ theo dõi và chăm lo cho sức khỏe của hắn.
Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn im lặng một chốc rồi lại mở miệng, nói ra điều mà Triệu Uyển Nhu không ngờ tới, cũng không muốn nghe:
- Tôi hứa… sau này tôi sẽ… cố gắng không ngã xuống trước mặt em như thế nữa.
Triệu Uyển Nhu nhanh nhạy bắt ngay đúng trọng tâm hỏi ngược lại:
- Anh nói anh sẽ cố gắng không ngã xuống trước mặt tôi? Nghĩa là anh sẽ tìm chỗ nào không ở trước mặt tôi mà ngã xuống à?
Thái Lãnh Hàn thoáng sửng sốt.
Hắn không ngờ Triệu Uyển Nhu lại có thể hiểu được suy tính trong đầu của hắn như thế.
Quả thật Thái Lãnh Hàn đã dự tính đến điều đó nên mới dám mở miệng thốt lên lời hứa.
Hắn không dám chắc chắn bản thân sẽ không ngã xuống nữa, nhưng cũng may là việc ngã xuống vì kiệt sức và đói lả này vẫn còn một vài triệu chứng báo hiệu trước.
Thế nên Thái Lãnh Hàn đã âm thầm quyết định, nếu bản thân mà có cảm giác choáng váng, bủn rủn thì hắn sẽ tìm cách lẻn đến một nơi nào đó vắng vẻ rồi mới ngã xuống.
Như thế thì sẽ không dọa đến Triệu Uyển Nhu và cũng không làm phiền hà đến bất cứ ai.
Tuy nhiên, trong khi đầu óc vẫn còn đang chưa đủ tỉnh táo, Thái Lãnh Hàn không nghĩ tới một nguy cơ, nếu hắn ngất đi ở nơi vắng vẻ thì sẽ không có ai phát hiện ra, cũng sẽ không có ai giúp đỡ và cấp cứu kịp thời cho hắn.
Điều này lại được Triệu Uyển Nhu nghĩ đến đầu tiên ngay khi nghe Thái Lãnh Hàn thốt lên câu hứa.
Cô nghẹn ngào gắt lên:
- Anh im miệng ngay cho tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu anh mà dám làm thế, tôi sẽ… tôi sẽ…
Đến lượt Triệu Uyển Nhu ngắc ngứ.
Cô không biết phải dùng điều gì để “uy hiếp” Thái Lãnh Hàn.
Với một người ngay cả thân thể và sức khỏe của chính bản thân mình mà còn không thèm quan tâm, thì còn có thứ gì có thể khiến anh ta sợ hãi đến mức thỏa hiệp với người khác nữa chứ.
Triệu Uyển Nhu vừa vội vừa tức, đưa tay quẹt lung tung trên mặt, lau đi nước mắt rồi mang tâm thế nói cho hả tức mà đe dọa:
- Anh mà còn dám nhịn đói để ngất xỉu như thế nữa thì tôi… tôi cũng sẽ nhịn đói luôn.
Anh không ăn, tôi cũng không ăn.
Để xem ai sẽ c.h.ế.t trước?.