Khi Triệu Uyển Nhu vào đến văn phòng của Tổng giám đốc thì không trông thấy Thái Lãnh Hàn đâu.
Cô ngồi đợi một lúc mới thấy Thái Lãnh Hàn bước ra từ phòng vệ sinh nhỏ bên trong phòng làm việc.
Gương mặt của Thái Lãnh Hàn tái nhợt, trên áo của hắn có dính mấy vệt nước, bước đi thoáng lảo đảo.
Một tay của hắn vẫn còn đang đặt hờ vào phần n.g.ự.c bên dưới cổ họng, miệng khẽ há ra như đang muốn nôn.
Không, không phải muốn nôn, Triệu Uyển Nhu nhìn đôi chân mày đang cau chặt của Thái Lãnh Hàn mà đoán chắc chắn rằng hắn đã nôn.
Cô bàng hoàng thốt lên:
- Anh… bị nôn sao?
Thái Lãnh Hàn giật mình, ngước lên nhìn.
Trông thấy Triệu Uyển Nhu, gương mặt vốn đã nhợt nhạt của hắn lại càng thêm tái mét.
Triệu Uyển Nhu lo lắng hỏi dồn:
- Anh đã nôn bao lâu rồi? Nôn mấy lần rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Anh có bị chóng mặt không?
Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, không biết phải trả lời như thế nào cho ổn.
Từ sau khi được ăn hộp súp ngon lành do tự tay Triệu Uyển Nhu đút cho, dù Thái Lãnh Hàn không hề muốn một chút nào, nhưng cơ thể của hắn vẫn còn rất bài xích với “thức ăn ngon”.
Thế nên hắn chỉ có thể gắng gượng chịu đựng đến khi Triệu Uyển Nhu rời đi thì đã nôn ra toàn bộ.
Sau đó, cứ cách khoảng mười phút là Thái Lãnh Hàn lại nôn.
Cho đến hiện tại, hắn đã nôn đến mấy chục lần rồi, trong dạ dày vốn chẳng còn gì, chỉ nôn ra nước xanh, nước vàng đắng nghét.
Tuy nhiên, lúc này Thái Lãnh Hàn mới chân chính cảm thấy cả khoang miệng lẫn cổ họng của hắn ngập tràn vị đắng.
Không chỉ vậy, trong lòng của hắn lại càng cay đắng hơn bao giờ hết.
Có lẽ Triệu Uyển Nhu đã biết tật xấu của hắn rồi.
Chắc chắn cô sẽ rất tức giận và chán ghét hắn, vì hắn đã dám nôn thức ăn mà cô đút cho, vì hắn đã không giữ được lời hứa với cô, vì hắn là kẻ xui xẻo và bất hiếu đã hại c.h.ế.t chính mẹ ruột…
Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt càng lúc càng tái của Thái Lãnh Hàn mà nhớ đến những lời Lê Thiên Chi đã kể.
Không quá khó để cô nhận ra tảng băng ngốc nhà mình lại suy diễn linh tinh nữa rồi.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:
- Tôi… Em… muốn đến đây, cùng ăn cơm với anh, có được không?
Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu.
Nhưng rồi sau đó hắn lại lo sợ.
Thái Lãnh Hàn biết bản thân lúc này không thể ăn uống được gì nữa.
Nếu cố chấp ăn vào, nhất định hắn sẽ nôn ra hết.
Trong những năm trước, vào những ngày thế này, Thái Lãnh Hàn chỉ có thể ăn được mì ăn liền, mà còn phải là loại mì ăn liền rẻ tiền nhất.
Tuy nhiên, bây giờ Triệu Uyển Nhu đã đến tận phòng làm việc của hắn, muốn cùng hắn ăn cơm, Thái Lãnh Hàn cảm thấy, nếu hắn để mặc Triệu Uyển Nhu ăn cơm còn bản thân lại ăn mì ăn liền thì không ổn lắm.
Thái Lãnh Hàn vừa sợ sẽ khiến Triệu Uyển Nhu tủi thân, buồn giận; hắn lại vừa lo sẽ khiến Triệu Uyển Nhu chịu những điều tiếng không hay gì đó nữa.
Sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu khó chịu trong lòng.
Cô biết chắc gã ngốc này lại đang nghĩ linh tinh gì đó, nhưng lúc này, cô đã không còn nghe được tiếng lòng của hắn nữa, không thể biết là hắn đang nghĩ gì.
Hơn nữa, nhìn nét mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu ê ẩm rất nhiều những nỗi niềm thương cảm, chua xót.
Cô cũng không muốn kéo dài giằng co, để hắn phải chịu đói thêm nữa.
Nhưng Lê Thiên Chi đã căn dặn cô không được ép buộc Thái Lãnh Hàn, nếu cô ép buộc hắn, thì hắn sẽ tự ép buộc bản thân, hậu quả là hắn sẽ lại bị nôn ra, không tốt cho dạ dày, không tốt cho sức khỏe.
Triệu Uyển Nhu nhất thời không biết phải làm thế nào.
Bỗng nhiên ánh mắt của Triệu Uyển Nhu nhìn thấy cái bình giữ nhiệt đang hiên ngang nằm lẻ loi trên bàn.
Cô mừng rỡ, mỉm cười kể lại:
- Là thế này, ban nãy trên đường em đến đây có gặp một người tốt bụng.
Người đó nghe nói anh bị dạ dày, còn bị ăn không ngon miệng nên đã tặng em một bình trà gừng, bảo là rất tốt, có thể giúp ấm bụng, ăn ngon hơn.
Em đã uống thử rồi, thật sự rất ngon, cũng rất ấm bụng.
Anh… uống thử một chút nhé?
Thái Lãnh Hàn vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Triệu Uyển Nhu nói với hắn nhiều câu như thế.
Thái độ của cô cũng rất vui vẻ, cô lại còn tỏ ra là quan tâm đến dạ dày và sức khỏe của hắn nữa.
Đừng nói là trà gừng, cho dù Triệu Uyển Nhu có muốn Thái Lãnh Hàn uống rượu mạnh hay uống thuốc độc, hắn cũng sẽ không ngần ngại mà gật đầu.
Và cái đầu của Thái Lãnh Hàn đã thật sự gật mạnh xuống.
Triệu Uyển Nhu mừng rỡ, vội chạy đến đỡ Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế.
Sau đó, cô cẩn thận rót trà gừng trong bình giữ nhiệt ra cốc, đưa cho Thái Lãnh Hàn uống.
Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang trong tình trạng lơ mơ vì bụng rỗng lại nôn nhiều lân, có chút không để ý mà đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm.
Triệu Uyển Nhu hồi hộp quan sát Thái Lãnh Hàn sau khi uống ngụm trà ấy.
Và rồi cô kinh hoàng nhìn thấy, hai mắt của Thái Hàn đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
Thái Lãnh Hàn khóc sao?.