Quả thật Thái Lãnh Hàn đang khóc.
Ngụm nước trà gừng trong miệng vừa ấm nóng vừa thơm nồng khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, đồng thời gợi lên ký ức về một thời niên thiếu vừa hạnh phúc vừa bi thương.
Khi ấy, mẹ của Thái Lãnh Hàn vẫn thường pha những ấm trà gừng như thế này cho hắn uống.
Bỗng nhiên trong đầu của Thái Lãnh Hàn lóe lên một suy nghĩ hoang đường.
Hắn ngẩng lên, nhìn Triệu Uyển Nhu, vừa ngập ngừng vừa khấp khởi hỏi nhanh:
- Uyển Nhu, người đưa trà gừng này cho em là… là ai vậy?
Triệu Uyển Nhu thật thà trả lời:
- Là một tài xế lái taxi.
Thái Lãnh Hàn nghẹn lại một chút, rồi vẫn cố gắng vớt vát hy vọng, hỏi thêm lần nữa:
- Là… nam hay nữ?
- Là nam.
Đôi vai của Thái Lãnh Hàn rũ xuống, hy vọng của hắn vỡ nát.
Thái Lãnh Hàn khẽ nhếch môi, cười tự giễu bản thân.
Hắn vậy mà lại dám hy vọng rằng mẹ của hắn vẫn còn sống và đưa trà gừng đến cho hắn.
Sao hắn lại có thể dám quên rằng, chính hắn đã hại c.h.ế.t bà ấy? Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, cho dù mẹ của hắn còn sống đi nữa, thì chắc chắn rằng bà ấy cũng không muốn nhìn thấy đứa con bất hiếu và mang đầy xui xẻo như hắn đâu, càng đừng mong là bà ấy sẽ quan tâm gì đến hắn…
Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lo lắng.
Tảng băng ngốc nhà cô lại suy nghĩ linh tinh gì nữa rồi đúng không? Tại sao sau khi uống cốc trà gừng kia, Thái Lãnh Hàn lại rưng rưng muốn khóc? Sau đó, hắn lại còn hỏi cô rằng người đưa trà cho cô là ai, nam hay là nữ? Khi biết người đó là nam, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn ngay lập tức suy sụp như thế? Triệu Uyển Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi kết luận: tảng băng ngốc nhà cô đang ghen!
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Uyển Nhu cảm thấy vấn đề hoàn toàn có thể xảy ra và cũng có thể hiểu được.
Nếu đổi ngược lại là cô, khi biết có một người khác tặng trà gừng cho Thái Lãnh Hàn như thế, rất có thể Triệu Uyển Nhu cũng sẽ cảm thấy… không vui.
Lấy lòng so lòng, Triệu Uyển Nhu cảm thấy áy náy vì mình đã không đủ tỉ mỉ và tinh tế để chú ý đến nội tâm hay nghĩ ngợi linh tinh của Thái Lãnh Hàn.
Hít nhẹ một hơi, cô dịu giọng nói:
- Anh đừng giận! Tôi… sau này tôi sẽ chú ý hơn trong giao tiếp với người khác phái.
Thái Lãnh Hàn đang chìm trong nỗi khổ sở, loáng thoáng nghe được tiếng của Triệu Uyển Nhu, nhất thời chưa thể hiểu được.
Triệu Uyển Nhu cho rằng hắn giận cô sao? Vì cô đã không chú ý trong khi giao tiếp với người khác phái? Thái Lãnh Hàn cau mày.
Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn biết rõ, hắn không bao giờ giận Triệu Uyển Nhu, càng không bao giờ giận cô vì việc giao tiếp với người khác phái.
Nếu phải nổi cơn tức giận, Thái Lãnh Hàn chỉ căm giận chính bản thân mình mà thôi.
Thế nhưng tại sao Triệu Uyển Nhu lại nghĩ như vậy? Là bởi vì hắn đã có biểu hiện gì đó khiến cô hiểu lầm sao? Thái Lãnh Hàn nghẹn một lúc rồi mới thốt lên được mấy tiếng:
- Tôi… không giận em.
Triệu Uyển Nhu nghe giọng nói nghẹn ngào của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng cũng nghẹn thắt một cái.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy giọng tự nhiên nhất đáp lại:
- Vậy thì tốt rồi.
Bây giờ, chúng ta ăn cơm được chưa?
Bụng nhỏ của Triệu Uyển Nhu vô cùng phối hợp mà kêu lên hai tiếng.
Triệu Uyển Nhu có cảm giác cả gương mặt của mình nóng bừng hết cả lên.
Ngược lại, Thái Lãnh Hàn thì càng thêm lạnh ngắt trong lòng, mặt mày tái mét.
Triệu Uyển Nhu đang đói bụng ư? Cô đã chịu đói để mang thức ăn đến đây, muốn cùng hắn ăn cơm, nhưng mà… Thái Lãnh Hàn nuốt khan một cái, cố nén cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong bụng.
Hắn không biết mình có nên cùng Triệu Uyển Nhu ăn cơm vào lúc này hay không.
Buổi sáng chỉ là ăn một chút súp, Thái Lãnh Hàn còn cố thể cố gắng chịu đựng, đợi đến khi Triệu Uyển Nhu rời đi rồi mới nôn ra.
Nhưng bây giờ, Thái Lãnh Hàn biết, hắn rất khó mà nín nhịn được cơn buồn nôn sau khi vừa mới nôn không ít lần trước đó.
Hơn nữa, đây là bữa cơm trưa, chắc chắn sẽ phải kéo dài hơn so với lúc ăn sáng.
Thái Lãnh Hàn sợ rằng, hắn sẽ không kìm nén được mà nôn ra trước mặt của Triệu Uyển Nhu mất.
Thái Lãnh Hàn rất sợ, Triệu Uyển Nhu sẽ cảm thấy hắn bẩn thỉu mà càng thêm khinh ghét hắn hơn trước.
Thái Lãnh Hàn lại càng sợ, việc hắn nôn ra trong khi ăn cơm với Triệu Uyển Nhu sẽ khiến cô bị tổn thương, bị khó chịu, bị ám ảnh,… Thế nên, ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn nén sự tiếc nuối, chầm chậm lắc đầu.
Hắn cất giọng khàn khàn:
- Nếu em đói bụng thì cứ ăn cơm đi.
Tôi… không đói.
Tôi còn có việc, tôi đi trước…
Thái Lãnh Hàn nói xong thì vội rảo bước muốn chạy ra khỏi cửa.
Hắn sợ, chậm một chút nữa thôi thì hắn sẽ đổi ý mất.
Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu đâu để cho Thái Lãnh Hàn có cơ hội bỏ chạy như thế? Cô khịt mũi, cất giọng nghèn nghẹn:
- Anh không muốn ăn cơm cùng với em sao?.