Thái Lãnh Hàn ngẫm lại và áy náy cảm thấy những lời của Triệu Uyển Nhu không hề sai.
Nhưng mà, trong suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn, hai chuyện này vốn không hề giống nhau.
Hắn cũng ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình:
- Em đừng nghĩ như vậy! Hai chuyện này vốn không giống nhau.
Em cũng đâu muốn sức khỏe của mẹ bị ảnh hưởng, đúng không? Hơn nữa, việc đó vốn không hề liên quan gì đến em, khi đó em chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh thôi mà.
Ý tôi là…
Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì ngắc ngứ, không biết phải nói gì thêm cho rõ ý của mình.
Từ trước đến nay hắn không quen an ủi và giải thích với người khác.
Tuy nhiên, chính bộ dáng lúng túng của Thái Lãnh Hàn lại càng khiến cho Triệu Uyển Nhu thêm cảm động.
Tảng băng ngốc nghếch này, bản thân hắn còn đang chìm trong u uất vậy mà vẫn cố gắng tìm cách an ủi cô.
Nhưng vào lúc này, Triệu Uyển Nhu không thể để cho bản thân mềm lòng.
Cô nghiêm giọng bắt bẻ:
- Nhưng anh cũng đâu có muốn mẹ anh xảy ra chuyện, đúng không? Đó vốn chỉ là một tai nạn mà thôi.
Lúc đó, anh cũng chỉ mới là một cậu nhóc mười mấy tuổi, việc tai nạn đó vốn cũng đâu liên quan gì đến anh? Tại sao anh có thể tự trách bản thân mà em lại không thể?
Thái Lãnh Hàn nghẹn lời, không thể nào đáp lại được.
Triệu Uyển Nhu bèn thừa thắng xông lên:
- Nếu anh không muốn em tự trách chính mình, vậy thì anh cũng đừng tự trách bản thân nữa, được không? Nếu không, em cũng sẽ noi theo anh, em cũng sẽ tự trách mình, em cũng sẽ không ăn uống gì luôn…
Đây là uy hiếp, đúng không? Đây là sự trắng trợn uy h.i.ế.p đúng không? Thái Lãnh Hàn ngẩn ra và thừa nhận, hắn đang bị Triệu Uyển Nhu uy hiếp.
Đáng sợ hơn cả là, hắn lại thật sự bị uy h.i.ế.p bởi những lời đó của cô.
Nếu hắn không ăn, cô cũng sẽ không ăn; nếu hắn bị đói, cô cũng sẽ chịu đói; nếu hắn kiệt sức, cô cũng sẽ mệt lả… Càng nghĩ càng sợ, Thái Lãnh Hàn không thể không gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ… cố gắng…
Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười:
- Vậy bây giờ anh cùng em ăn cơm nhé?
Thài Lãnh Hàn còn đang sợ hãi trước những lời “uy hiếp” của Triệu Uyển Nhu, lại bị nụ cười tươi tắn của cô làm cho choáng váng, chỉ có thể lựng khựng gật đầu.
Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn kéo Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế, thoăn thoắt mở những chiếc hộp ra.
Nào cơm, nào thịt, nào canh,… những món ăn nhanh chóng hiện ra trước mắt của Thái Lãnh Hàn, tỏa hương thơm phức.
Triệu Uyển Nhu lại nhanh như chớp, xới cơm vào chén nhựa, nhét đũa vào tay Thái Lãnh Hàn và gắp một miếng thịt vàng ươm đặt lên chén cơm trước mặt của hắn.
Dưới ánh mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, hắn có thể thử ăn một chút xem sao.
Thế là, bàn tay của Thái Lãnh Hàn cẩn thận cầm chén cơm lên, dùng đũa gắp một miếng cơm kèm với thịt đưa vào miệng.
Triệu Uyển Nhu vừa hồi hộp vừa căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thái Lãnh Hàn, theo dõi từng động tác nhai của hắn.
Thái Lãnh Hàn quả thật đang tập trung nhai.
Cơm vừa thơm vừa mềm vừa ngọt, thịt thì nêm gia vị vừa miệng, thơm mềm.
Hai hương vị ấy trộn lẫn vào nhau, tạo ra một sự hòa quyện đậm đà.
Ngon quá! Thái Lãnh Hàn vừa định mở miệng khen, nhưng khi ý nghĩ “món ăn ngon” vừa tượng lên trong đầu hắn thì cơ thể của hắn đã ngay lập tức có phản ứng bài xích.
Cơn buồn nôn mạnh mẽ và nhanh chóng ập tới khiến Thái Lãnh Hàn phải đứng vội dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Những tiếng nôn ọe vang lên văng vẳng khiến Triệu Uyển Nhu đang sửng sốt lại càng thêm hoảng hốt.
Ban nãy, nghe Lê Thiên Chi kể về tình trạng của Thái Lãnh Hàn, trong đầu của Triệu Uyển Nhu vốn cũng hình dung được chút ít.
Nhưng cô không ngờ tình trạng của Thái Lãnh Hàn lại nặng nề đến như vậy.
Hắn thậm chí chỉ vừa mới ăn một miếng đầu tiên, vẫn còn đang nhai, chưa kịp nuốt xuống hết thì đã nôn ra như thế rồi.
Triệu Uyển Nhu không thể nào tưởng tượng nổi, trong suốt những năm vừa qua, Thái Lãnh Hàn đã vượt qua những ngày này như thế nào.
Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt của Triệu Uyển Nhu đã rưng rưng nơi khóe mắt.
Đến khi nhìn thấy Thái Lãnh Hàn bước ra với gương mặt tái nhợt và bước chân lảo đảo thì nước mắt của Triệu Uyển Nhu không thể kìm nén được nữa, lăn tròn từng giọt xuống gò má.
Thái Lãnh Hàn đang choáng váng sau trận nôn đầy dịch vị chua loét thì nhìn thấy những giọt nước mắt của Triệu Uyển Nhu chảy dài.
Hắn điếng hết cả người, đứng sững ra một lúc.
Lát sau, Thái Lãnh Hàn mới có thể cất giọng khàn khàn nói như van:
- Đừng khóc! Em đừng khóc! Tôi bị nôn như thế là bởi vì cơm… ngon quá.
Tôi… tôi không thể ăn được món ngon, không phải bởi vì…
Thái Lãnh Hàn còn chưa chọn được từ để giải thích thì đã ngưng ngang.
Bởi vì Triệu Uyển Nhu đã nhào tới ôm chầm lấy hắn.
Niềm thương cảm dâng trào khiến Triệu Uyển Nhu không thèm giữ hình tượng gì nữa.
Cô ôm lấy thân hình đang chao đảo của Thái Lãnh Hàn, làm điểm tựa cho hắn, truyền hơi ấm cho hắn..