Triệu Uyển Nhu hỏi một câu quá khó trả lời, Thái Lãnh Hàn ngẩn người suy nghĩ.
Nếu việc này đã là việc mà hắn không muốn nghe, nhưng Triệu Uyển Nhu lại rất muốn nói.
Vậy thì phải làm sao? Thái Lãnh Hàn tự hỏi bản thân một câu tương tự thì bỗng cảm thấy không quá khó để trả lời nữa.
So giữa mong muốn của bản thân hắn với mong muốn của Triệu Uyển Nhu thì cán cân trong lòng của Thái Lãnh Hàn không cần đong đếm gì nữa, hoàn toàn nghiêng hẳn về phía của cô luôn rồi.
Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp lời Triệu Uyển Nhu:
- Vậy… em cứ nói đi.
Triệu Uyển Nhu vẫn hỏi lại một lần nữa:
- Anh xác định là anh muốn nghe thật chứ? Em sẽ nói tên người đàn ông mà em yêu thầm ra cho anh biết tại đây nhé?
Khi hỏi câu này, Triệu Uyển Nhu đã lường trước khả năng là Thái Lãnh Hàn sẽ từ chối.
Bởi vì Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt và biểu hiện của Thái Lãnh Hàn như đang chuẩn bị đối đầu với “kẻ địch” mà nhận ra rằng, từ nãy đến giờ nội dung lời nói của cô cũng khá mập mờ.
Có lẽ tảng băng ngốc nghếch này đã lại nghĩ linh tinh đi đâu nữa rồi.
Có lẽ hắn đang cho rằng cô yêu thầm một người đàn ông nào khác, có lẽ hắn đang rất đau lòng, như lại vì cô mà chấp nhận đón nghe cái tên của “tình địch” như thế.
Triệu Uyển Nhu cảm động đến ê ẩm hết cả cõi lòng.
Ngược lại, Thái Lãnh Hàn nhìn nét mặt của Triệu Uyển Nhu thì lại cho rằng cô đang uất ức vì không thể nói ra được tình yêu thầm kín của bản thân.
Có lẽ cô đã nén nhịn rất lâu và rất vất vả, thế nên khi có cơ hội trút ra tâm sự, cô sẽ rất vui mừng và nhẹ nhõm.
Nếu niềm vui ấy bị chặn ngang giữa chừng, có lẽ Triệu Uyển Nhu sẽ càng thêm hụt hẫng, đau lòng và thất vọng.
Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho bình thường nhất, ra vẻ thản nhiên trả lời:
- Ừ, tôi sẽ nghe, em cứ nói ra đi!
Triệu Uyển Nhu khịt mũi.
Tảng băng ngốc này, rõ ràng là trong lòng đang tủi thân muốn chết, vậy mà vẫn còn cố gắng chịu đựng vì cô.
Trong suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu lúc này, mấy chữ “ánh trăng sáng của Thái Lãnh Hàn” đã bị cô vứt ra sau đầu, bay đi đâu biệt tích.
Bàn tay của Triệu Uyển Nhu không còn ngần ngại nữa mà vòng qua thân thể của Thái Lãnh Hàn, ôm chầm lấy hắn.
Giọng của Triệu Uyển Nhu dịu dàng như nước:
- Thái Lãnh Hàn!
- Ừm.
Đột ngột được Triệu Uyển Nhu ôm vào lòng như thế, lại còn được cô dịu dàng gọi tên như thế, Thái Lãnh Hàn thoáng vui mừng.
Nhưng rồi hắn chợt nhớ ra tình huống hiện tại là Triệu Uyển Nhu đang chuẩn bị cho hắn biết về người đàn ông mà cô yêu thầm… Niềm vui của Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp nhen nhóm thì đã ngay lập tức lụi tàn.
Thế nên hắn chỉ ậm ừ kêu một tiếng trong cổ như hắng giọng, không dám nói ra câu dài, sợ để lộ sự nghẹn ngào.
Triệu Uyển Nhu vẫn tiếp tục dịu dàng tha thiết gọi:
- Thái Lãnh Hàn!
- Ừ!
Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục ậm à ậm ừ.
Triệu Uyển Nhu ấm ức:
- Này, thái độ của anh như thế là sao vậy? Có phải là em ép buộc anh đâu?
- Ừ, em không ép buộc.
Em cứ nói đi, tôi… vẫn đang nghe…
Thái Lãnh Hàn trầm giọng đáp lời.
Triệu Uyển Nhu cảm nhận được, trong vòng tay của cô, thân thể của tảng băng ngốc nghếch nào đó đang căng cứng vì căng thẳng.
Triệu Uyển Nhu dụi đầu vào tấm lưng vững chãi của hắn, nghiêm túc gọi lên ba tiếng:
- Thái Lãnh Hàn!
Lần này, Thái Lãnh Hàn không ậm ừ nữa.
Hắn nghiến chặt răng, chờ đợi khoảnh khắc Triệu Uyển Nhu sẽ tiết lộ tên của một người đàn ông nào đó, cũng là chờ đợi “án tử” cho tình cảm và hôn nhân của mình.
Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu gọi hắn xong lại ngừng một chút rồi tủi thân oán trách:
- Sao anh lại không có phản ứng gì cả thế?
- Hả?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra.
Hắn nên có phản ứng như thế nào mới được? Hay nói cách khác, Triệu Uyển Nhu muốn hắn phải phản ứng như thế nào? Thái Lãnh Hàn không dám đoán ý của Triệu Uyển Nhu, hắn càng không dám hỏi thẳng cô, chỉ có thể tiếp tục cứng đờ cả người trong khi tâm hồn lạnh ngắt.
Triệu Uyển Nhu chờ thêm một lúc, vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn có phản ứng gì.
Cô buông lỏng vòng tay, không ôm hắn nữa.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang hụt hẫng thì Triệu Uyển Nhu đã chuyển sang đứng trước mặt của hắn.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn thẳng vào mặt của hắn.
Giọng của cô nghiêm lại:
- Thái Lãnh Hàn! Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì vậy hả?
Thái Lãnh Hàn đang đờ đẫn lại tiếp tục thẫn thờ.
Hắn có dám nghĩ gì đâu.
Lúc này, đầu óc của hắn trống rỗng hết cả rồi, trống rỗng như linh hồn của hắn khi bị Triệu Uyển Nhu buông tay vậy.
Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa lo lắng.
Cô gằn giọng, dằn dỗi:
- Rõ ràng là anh muốn nghe em nói tên của người đàn ông mà em yêu thầm cơ mà.
Em đã nói ra rồi, anh lại còn lạnh lùng như vậy? Anh đúng là đáng ghét mà!.