Kiếp trước, hình như Triệu Uyển Nhu còn nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đã gi.ết ch.ết chú chó này, không chỉ vậy, hắn còn vừa ôm lấy t.h.i t.h.ể của chú chó mà cười ha ha đến run hết cả người.
Thế nhưng lúc này, Triệu Uyển Nhu lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Thái Lãnh Hàn rất thích thú và vui vẻ khi chơi với chú chó kia.
Bằng chứng chính là nét mặt hớn hở và nụ cười rạng rỡ đang nở rộ trên đôi môi của hắn.
Triệu Uyển Nhu nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Trong suốt ba năm hôn nhân và cả những khi trông thấy Thái Lãnh Hàn trên ti vi, trong các buổi tiệc rượu của những tháng sau khi ly hôn ở “kiếp trước”, Triệu Uyển Nhu chưa từng nhìn thấy Thái Lãnh Hàn tươi cười thoải mái và rạng rỡ như thế.
Nụ cười chân thật xuất phát từ niềm vui làm gương mặt của Thái Lãnh Hàn như sáng bừng lên, càng trở nên quyến rũ và thu hút hơn bao giờ hết.
Triệu Uyển Nhu bỗng có cảm giác trái tim của cô đập rộn rã trong n.g.ự.c trái, gương mặt nóng bừng cả lên.
Cô thẹn thùng muốn lùi lại, kéo rèm, nhưng rồi cứ luyến tiếc không nỡ rời mắt khỏi dáng vẻ tươi vui lạ lẫm kia của Thái Lãnh Hàn.
Thế là, dưới sân vườn, hai “cha con” Thái Lãnh Hàn và Ha Ha hưng trí bừng bừng, chơi cùng nhau đến mệt nhoài; còn trên lầu hai, “vợ của cha” của Ha Ha nấp sau rèm cửa sổ, mê mẩn ngắm chồng của mình.
Mãi đến khi Thái Lãnh Hàn cảm thấy trời đã khá tối, sương xuống nhiều rồi thì trò vui kia mới tạm kết thúc.
Hắn xoa đầu Ha Ha thêm vài cái nữa rồi luyến tiếc cất quả bóng và túi thức ăn cho chó vào chỗ cũ, tắt bớt đèn và quay gót vào nhà.
Sau lưng Thái Lãnh Hàn, “con trai” Ha Ha của hắn còn sủa vang vài tiếng như tạm biệt, như chúc ngủ ngon, hoặc cũng có thể là như đang muốn hẹn “ngày mai lại chơi tiếp”.
Trên lầu, Triệu Uyển Nhu vội vã rụt vào trong phòng, chột dạ leo lên giường trùm chăn giả vờ ngủ.
Khóe môi của cô không hiểu sao cũng nhoẻn lên thành một nụ cười.
Nụ cười ấy vẫn cứ nở ra mãi cho đến khi cô đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau là một ngày đẹp trời.
Triệu Uyển Nhu vươn vai thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Cô nhìn ra cửa sổ, thấy nắng vàng rực rỡ hắt vào rèm tạo thành những đóa hoa ánh sáng lung linh.
Gió hiu hiu phất nhẹ tấm rèm để lộ một khoảng trời xanh ngắt và những đám mây trắng bồng bềnh.
Đây đúng là tín hiệu tốt lành như lời chúc “sau cơn mưa trời lại sáng”.
Triệu Uyển Nhu nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Trong khi đó, Thái Lãnh Hàn đã thức dậy từ sớm, đang ở sân vườn vừa tập thể dục vừa nô đùa với Ha Ha.
Có lẽ hắn chỉ có thể nô đùa với “con trai” trong khoảng thời gian ít ỏi này nữa thôi, Thái Lãnh Hàn không muốn bỏ phí.
Tuy nhiên, hai “cha con” vẫn chưa chơi đủ thỏa thuê thì tiếng chuông cửa đã vang lên lảnh lót.
Thái Lãnh Hàn buông Ha Ha ra, chống tay đứng dậy, miệng vẫn theo thói quen “giải thích” cho “thằng con” đang ngơ ngác vì bị cha “bỏ rơi”:
- Thôi, không nghịch nữa, có lẽ chú Hiệp Hòa của con đã mang bữa sáng tới rồi.
Vào ăn để cha còn đi làm nào!
Thái Lãnh Hàn nói xong thì sải chân bước đi.
Ha Ha cũng tung tăng chạy theo sau lưng cha đi đến cạnh cửa.
Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng mở cửa.
Ngoài kia, người đến đúng là Phương Hiệp Hòa, thư ký do chính tay Thái Lãnh Hàn tuyển chọn khi vừa tiếp nhận quyền quản lý công ty.
Từ ấy tới nay, Phương Hiệp Hòa hỗ trợ Thái Lãnh Hàn trong vấn đề sắp xếp lịch công tác ở công ty, thu nhận và bàn giao các loại hồ sơ sổ sách và kiêm luôn cả công việc của tài xế đưa đón sếp đi làm.