Triệu Chí Hải vội bước đến vỗ lưng cho vợ, giúp Lâm Thanh Liên nhuận khí.
Nhân tiện, ông nhỏ giọng lên tiếng, hỗ trợ con gái cưng, khuyên nhủ vợ:
- Mẹ của Uyển Nhu, em đừng kích động như vậy.
Con rể còn đang ở đây.
Lâm Thanh Liên nói như đang gào lên, tâm trạng càng thêm kích động.
- Anh im đi! Nó ở đây thì sao chứ? Tôi còn chưa hỏi anh đấy! Sao anh có thể đồng ý gả Uyển Nhu cho thằng đó? Có phải anh không nỡ bỏ công ty họ Triệu của anh không? Anh vì công ty, vì làm ăn mà bán luôn hạnh phúc của con gái cưng, đúng không?
Triệu Chí Hải bị vợ mắng như tát nước vào mặt mà nghẹn lời, uất mà không dám giải thích, oan mà không dám bày tỏ.
Bác sĩ đã căn dặn hai bố con ông phải để cho Lâm Thanh Liên bộc phát tâm sự ra càng nhiều càng tốt, còn hơn để bà cứ nén nhịn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, khiến bệnh nặng hơn, còn có nguy cơ ảnh hưởng đến tim.
Mấy hôm nay Lâm Thanh Liên cứ im lặng nuốt tâm sự vào lòng, u uất đến ngã bệnh, khiến ông lo lắng đến rụng hết mấy sợi tóc.
Bây giờ bà có thể bộc phát ra được, ông bị mắng oan một chút cũng không sao.
Dù gì thì ông cũng không dám nói rõ ra rằng, ông chịu thỏa hiệp, và cả việc Triệu Uyển Nhu đồng ý với Thái Lãnh Hàn hôm đó, không chỉ vì việc làm ăn của công ty mà còn vì để chữa bệnh cho bà.
Triệu Uyển Nhu áy náy nhìn bố bị mắng oan.
Hai bố con không hẹn mà cùng nhau im lặng.
Lâm Thanh Liên, sau khi đã giải tỏa ra được tâm trạng, nhìn hai bố con chịu nín nhịn trước mặt mình, nước mắt lại lộp độp rơi xuống.
Bà nghẹn ngào:
- Xin lỗi! Thật ra tôi biết, hai người chịu bị nó ép buộc như thế, thật ra cũng là vì tôi, hai bố con ông bị thằng khốn đó ép uổng cũng đều là vì căn bệnh này của tôi, là tại tôi làm liên lụy hai người.
- Vợ yêu à, đừng nói vậy...
Triệu Chí Hải ôm lấy vai vợ, nhẹ giọng an ủi.
Triệu Uyển Nhu cũng nắm lấy bàn tay của mẹ, nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói:
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ có biết mẹ đối với con và bố quan trọng như thế nào không? Hơn nữa, mẹ đừng nói là con bị Thái Lãnh Hàn ép uổng, cuộc hôn nhân này dù ban đầu là anh ấy đưa ra điều kiện, nhưng anh ấy đã chờ có sự đồng ý của con thì mới cử hành hôn lễ.
Thật ra con rất cảm ơn Thái Lãnh Hàn, nếu như không có anh ấy, gia đình chúng ta lúc đó quả thật không biết phải làm sao nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, sức khỏe của mẹ đã ổn định, sắp có thể xuất viện rồi, còn công việc của bố cũng đã bắt đầu khởi sắc.
Như vậy là con đã yên tâm rồi, cũng rất vui vẻ rồi.
Mẹ à, cuộc hôn nhân với Thái Lãnh Hàn, con không có gì bất mãn đâu.
Thật đó!
- Thế nhưng con với nó không hề có tình yêu...
Lâm Thanh Liên vẫn yếu ớt phản đối.
Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh của con gái cưng trong cái nhà lạnh lẽo, bên cạnh người chồng cũng lạnh lẽo, trong lòng bà liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Triệu Uyển Nhu hiểu được nỗi lòng của mẹ, cô cảm động nghẹn ngào nói:
- Mẹ, Thái Lãnh Hàn đối xử với con rất tốt.
Dù sao đi nữa thì chúng con đã kết hôn rồi.
Mẹ có thể thử tiếp nhận anh ấy như người thân trong gia đình mình, được không mẹ?
Lâm Thanh Liên cũng nghẹn ngào:
- Mẹ sẽ cố gắng.
Nhưng mà, Uyển Nhu à, nó có tốt với con thì đó cũng không phải là tình yêu.
Con cố gắng chịu đựng một chút.
Mẹ sẽ mau khỏi bệnh, bố con cũng sẽ sớm làm ăn tốt trở lại.
Sau đó, nếu nó vẫn còn lạnh nhạt với con như thế, nếu con có chút nào không vui trong cuộc hôn nhân này, thì… con ly hôn với nó đi, được không? Đừng vì bố mẹ mà khiến bản thân bị ấm ức, được không?
Triệu Chí Hải cũng thở dài, đồng tình với vợ:
- Đúng vậy, Uyển Nhu, bố sẽ cố gắng trả lại cho Thái Lãnh Hàn số tiền kia trong thời gian sớm nhất.
Con cố gắng giữ gìn bản thân mình, nếu có bất cứ ấm ức gì phải nói cho bố biết, dù có phải bán cả công ty Hải Hà đi hoặc là cầm cố tài sản để trả lại tiền cho Thái Lãnh Hàn, bố và mẹ cũng sẽ cứu con trở về!
Triệu Uyển Nhu phì cười vì cách dùng từ của bố mẹ.
Cô chỉ là kết hôn với Thái Lãnh Hàn chứ có phải bị bắt cóc đâu mà hai người cứ mở miệng ra là đòi “cứu” cô thế nhỉ.
Nhưng Triệu Uyển Nhu hiểu được tấm lòng của họ.
Chuyện tình cảm, vốn không thể chỉ nói suông bằng lời.
Triệu Uyển Nhu quyết định, trước hết cứ ổn định tâm lý cho bố mẹ cái đã, sau đó, cô sẽ dùng hành động và chất lượng cuộc sống của mình để chứng minh cho bố và mẹ thấy rồi có thể hiểu ra rằng, cuộc hôn nhân của cô không hề bất hạnh như họ nghĩ.
Thế nên, Triệu Uyển Nhu không nói thêm gì nữa, tránh lại để cho bố và mẹ kích động mà nói lời không nên nói khiến Thái Lãnh Hàn buồn lòng.
Nhưng thật ra, Triệu Uyển Nhu không hề biết rằng, chính việc cô im lặng mới là đòn tấn công có lực sát thương mạnh nhất giáng vào trong lòng của Thái Lãnh Hàn..