Cố gắng dùng giọng lạnh nhạt, nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn không nén nổi tự hào khi giới thiệu tên của “con trai” kiêm chức “đại vệ sĩ”:
- Ha Ha.
Tên của nó là Ha Ha.
- Ha Ha? Một cái tên rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu.
Triệu Uyển Nhu sửng sốt, nhìn dáng vẻ vàng vàng nâu nâu xù xù của chú chó, lại nhìn cái mõm cứ vểnh lên như đang cười của con vật mà trong lòng lại nghẹn ngào muốn khóc.
Bởi vì cô đã có thể hiểu ra, trong kiếp trước của mình, một tràng tiếng “ha ha” mà Thái Lãnh Hàn bật ra khỏi miệng không phải là tiếng cười khoái trá.
Chắc chắn là lúc đó hắn đang gọi tên của chú chó mà thôi.
Vậy thì… bờ vai run rẩy của Thái Lãnh Hàn khi đó, chắc chắn cũng không phải là vì đang cười.
Trái tim nhỏ bé của Triệu Uyển Nhu nhói lên một cái, nghẹn thắt.
Chỉ cần nhớ đến nụ cười tươi rói và nét mặt vui vẻ của Thái Lãnh Hàn khi chơi cùng chú chó, Triệu Uyển Nhu thậm chí còn có thể hình dung được tâm trạng của Thái Lãnh Hàn sẽ tệ hại đến thế nào khi tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể của con vật sau tai nạn.
Vậy mà cô lại còn nghi ngờ hắn chính là hung thủ hại c.h.ế.t chú chó, còn cảm thấy khinh ghét và căm giận hắn.
Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy áy náy và chột dạ.
Cô cứ ngẩn ra, mắt đăm đăm nhìn vào chú chó nhỏ, trong đầu suy nghĩ miên man.
Ha Ha cảm nhận được ánh nhìn của “vợ của cha”, cũng giương đôi mắt to tròn lên nhìn lại.
Triệu Uyển Nhu mềm nhũn hết cả lòng dạ trước ánh mắt long lanh và bộ dáng xù xù mềm mại của Ha Ha.
Cô cẩn thận sờ lên một bên má xù xù kia vuốt nhẹ một cái.
Ha Ha đưa đôi mắt tròn xoe ngoái nhìn “cha” một chút rồi lại quay sang nhìn “vợ của cha” một chút, cuối cùng chú ta bạo dạn thè chiếc lưỡi hồng hồng ra, l.i.ế.m lấy lưng bàn tay của Triệu Uyển Nhu một cái.
- A...! - Triệu Uyển Nhu giật mình kêu lên một tiếng.
- Sao thế? - Thái Lãnh Hàn hốt hoảng nắm lấy tay Triệu Uyển Nhu đưa lên xem xét.
- Không có việc gì, chỉ là bị nó l.i.ế.m một cái...!hơi giật mình chút thôi.
Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng giải thích, cô cảm thấy khá mất mặt khi chỉ bị một chú chó nhỏ l.i.ế.m một cái mà đã kêu lên như thế.
Sau đó, Triệu Uyển Nhu lại càng ngượng ngùng hơn, bởi vì cô nhận ra, bàn tay của cô đang nằm gọn trong tay của Thái Lãnh Hàn.
Triệu Uyển Nhu nhìn chằm chằm hai bàn tay đang giao nhau mà gương mặt bỗng chốc nóng bừng lên.
Trong suốt ba năm hôn nhân của kiếp trước, Thái Lãnh Hàn mặc dù đã từng sinh hoạt vợ chồng với cô, nhưng việc nắm tay và hôn môi là chưa từng thực hiện.
Thậm chí, ngay cả việc phát sinh quan hệ kia cũng là vì gặp phải sự cố mới có.
Sau đó, thỉnh thoảng mỗi lần quan hệ vợ chồng với cô xong, Thái Lãnh Hàn đều u ám nói một câu xin lỗi.
Điều đó khiến cho Triệu Uyển Nhu càng thêm tin chắc rằng Thái Lãnh Hàn đang yêu một người nào khác.
Và mỗi lần vì cô mà sa ngã, Thái Lãnh Hàn lại cất lời xin lỗi người đã được hắn trân trọng đặt trong lòng kia, vì đã phản bội tình yêu với người ta.
Thế nhưng mà lúc này, Thái Lãnh Hàn lại đang nắm lấy tay của Triệu Uyển Nhu, nâng niu như đang cầm một bái vật.
Bàn tay của hắn thô ráp, sần sùi cọ vào bàn tay mềm mại mịn màng của cô tạo ra cảm giác ngưa ngứa, ran rát.
Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng co ngón tay lại, cào nhẹ vào lòng bàn tay đầy vết chai sần của Thái Lãnh Hàn.
Ánh mắt Thái Lãnh Hàn tối sầm lại, hắn vội vã buông bàn tay Triệu Uyển Nhu ra, cất giọng khàn khàn:
- Xin lỗi! Tôi tưởng là Ha Ha cắn em cho nên mới...
- Không sao! Ha Ha có vẻ rất thích tôi.
Triệu Uyển Nhu xấu hổ cười mấy tiếng.
Thái Lãnh Hàn không cười nổi.
Hắn đang phải đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt.
Hắn biết, mình không nên nắm tay Triệu Uyển Nhu như thế này, đây là hành vi gần như quấy rối rồi.
Nếu Triệu Uyển Nhu vì thế mà nghĩ hắn xấu xa và càng thêm khinh ghét hắn thì đúng là lợi bất cập hại.
Thế nhưng mà, nếu buông tay của cô ra, thì hắn lại vô cùng không nỡ, vô cùng luyến tiếc.
Ha Ha đứng bên cạnh nhìn quanh ngó quẩn, cảm thấy vợ của bố có vẻ rất thích khi được cậu chàng l.i.ế.m tay.
Thế là, Ha Ha hào hứng nhào lên, muốn được vợ của bố bế.
Nhờ thế, Triệu Uyển Nhu có được nấc thang để bước xuống khỏi tình huống ngượng ngùng kia.
Bàn tay non mềm của Triệu Uyển Nhu vội vã rút ra khỏi cái nắm của Thái Lãnh Hàn và chuyển thành cái ôm âu yếm dành cho Ha Ha.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thái Lãnh Hàn cảm thấy hối hận vì giữ Ha Ha ở lại nhà.
Thế nhưng, nhìn hình ảnh Triệu Uyển Nhu cẩn thận bế Ha Ha bước đi chậm rãi trong nắng chiều hanh hanh, trong lòng Thái Lãnh Hàn mềm ra như bánh đa nhúng nước.
Nếu Triệu Uyển Nhu đã có thể chấp nhận Ha Ha và yêu quý nó như thế, thì hẳn là, cô cũng không ghét chủ của Ha Ha lắm đâu nhỉ.
Tuy nhiên, lúc này lý trí đáng ghét của Thái Lãnh Hàn lại rất tỉnh táo để hắn phải nhớ rõ rằng, đối với Triệu Uyển Nhu thì chủ nhân của Ha Ha vốn không phải là hắn mà là Lê Thiên Chi..