Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh


[Chẳng lẽ người của thái tử điện hạ đến?]
[Tốt quá rồi, ta và mẫu thân đều được cứu rồi.

]
[Xem ra chuyện do người làm, cốt truyện vẫn có thể thay đổi.

]
Cũng vào lúc này, Bạch Như Ý mở hai mát ra.

Bà vừa mở mắt ra đã thấy một thiếu niên nhỏ nhắn khoảng mười tuổi đi đến.

Thiếu niên kia mặc cẩm bào màu tím sậm, bên hông thắt đai lưng ngọc màu vàng, cả người tỏa ra khí chất không giống bình thường.

Đó là khí chất hòa quyện giữa sự cao quý, nho nhã, trí tuệ và sức mạnh khiến cho người ta vô thức muốn thần phục.

Đầu tiên, thiếu niên kia nhìn sơn tặc đang nằm sấp trên mặt đất, lại nhìn mọi người trong phòng.

Đặc biệt, sau khi nhìn thấy Bạch Như Ý và Đường Đường, hắn cau mày, phân phó người đứng sau: "Kéo thi thể ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

"
Sau khi Đường Đường nghe thấy tiếng động, càng thêm chắc người đến là thái tử điện hạ.

Bởi vì rõ ràng giọng nói kia của một thiếu niên còn nhỏ.

Mà bây giờ thái tử điện hạ mới mười tuổi, chẳng phải là một thiếu niên nho nhỏ à.

[Còn biết giúp chúng ta đóng cửa, xem ra thái tử điện hạ này là người thận trọng.

]
Thiếu niên kia vừa định nói chuyện đã nghe giọng trẻ con.

Hắn liếc nhìn đám người trong phòng, cũng không phát hiện có một đứa trẻ biết nói chuyện, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Không biết vị phu nhân này là ai?" Thiếu niên kia chỉ đứng xa xa, không đến gần.

Đông Tuyết thấy thiếu niên kia không có ác ý, vừa rồi còn cứu được bọn họ, vội đứng ra trả lời: "Phu nhân chúng ta chính là thê tử của Lại bộ Thẩm Thượng thư, Bạch thị.

"
Thiếu niên kia khẽ gật đầu: "Thì ra là Thẩm phu nhân.

"
Bạch Như Ý thấy thiếu niên kia khí chất bất phòng, trong lòng đã biết thiếu niên trước mắt kia chính là thái tử điện hạ mà Đường Đường nhắc đến.

Bà nghĩ vậy vẫn cẩn thận nói: "Đa tạ vị tiểu công tử đã cứu giúp.

Không biết xưng hô với tiểu công tử thế nào?"
Thiếu niên kia còn chưa lên tiếng, thị vệ phía sau hắn đã mở miệng trước.

"Vị này là thái tử điện hạ của An quốc chúng ta.

"
Đám người trong phòng nghe vậy vội quỳ xuống hành lễ.

Bạch Như Ý cũng muốn xuống giường hành lễ, lại bị Thái tử cản lại.

"Chắc là phu nhân mới vừa sinh con, không cần đa lễ.

"
Bạch Như Ý cúi đầu hành lễ: "Vâng, thần phụ đa tạ thái tử điện hạ.

Nếu hôm nay không nhờ thái tử điện hạ đến kịp lúc thì có lẽ người trong biệt viện này đã mất mạng dưới đao của sơn tặc.

"
Thái tử khẽ gật đầu.

"Ta mới đi ngang qua gần đây, nhìn thấy ánh lửa trong biệt viện bùng lên tận trời, nên dẫn người đến xem xét một phen.

Song, phu nhân yên tâm, những tên sơn tặc kia đã bị người của ta giải quyết rồi, lửa cũng đã bị dập rồi.

"
"Đa tạ thái tử điện hạ.

" Bạch Như Ý cảm tạ lần nữa.

Thái tử không tiếp nhận lòng biết ơn, trái lại còn lộ vẻ áy náy.

"Phu nhân không cần tạ ơn, là ta nên xin lỗi phu nhân.

Bây giờ trời còn sáng, dưới chân thiên tử lại có sơn tặc tùy ý hành hung, là bổn cung thẹn với phu nhân, thẹn với những người bị sơn tặc sát hại.

"
Bạch Như Ý nghe vậy hơi kinh ngạc.

Không ngờ thái tử điện hạ còn nhỏ tuổi lại có trách nhiệm và chí khí như thế.

Có Thái tử như thế đúng là may mắn của An quốc.

Chỉ là chẳng biết vì sao khi bà nhìn thấy thái tử điện hạ này lại có cảm giác thân thiết.

Ngay lúc nàng khó hiểu tại sao lại có cảm giác này, tiếng lòng của Đường Đường vang vào tai nàng lần nữa.

[Không ngờ Thái tử An quốc lại có trách nhiệm như thế.

]
[Chỉ là thái tử điện hạ đứng xa như vậy làm gì?]
[Ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn.

]
[Cũng không biết cuối cùng Thái tử An quốc này có đẹp hay không?]
[Nếu được nhìn với khoảng cách gần thì tốt quá.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui