Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh


*Ái nhi: là bản năng hay ham muốn tình dục mà người ái nhi bị thu hút bởi trẻ em thông thường ở dưới tuổi 12.

Thái tử vừa định mở miệng cáo từ đã nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên.

Hắn nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện đứa trẻ nào biết nói chuyện cả.

Nhưng giọng nói trẻ con rõ ràng như thế, chắc hẳn hắn không nghe lầm mới đúng chứ.

Vì thế, hắn nhìn Bạch Như Ý, hỏi: "Có phải trong nhà còn có đứa trẻ khác không?"
Bạch Như Ý không hiểu lắc đầu.

"Ngoại trừ nữ nhi trong lòng thần phụ thì không có đứa trẻ nào khác nữa.

"
Trong lòng Thái tử càng thêm khó hiểu.

Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng vừa rồi hắn nghe tiếng tiếng trẻ con mà.

Chẳng lẽ Thẩm phu nhân này lừa hắn?
Nhưng không có lý nào.

Ngay lúc Thái tử đang khó hiểu, giọng nói trẻ con lại vang lên lần nữa.

[Thái tử điện hạ tìm đứa bé khác làm gì?]
[Chẳng lẽ lại có sở thích ái nhi?]
[Không đúng, nàng nhớ trong cốt truyện Thái tử không có sở thích này mà?]
[Chẳng lẽ thiết lập nhân vật Thái tử bị sửa lại?]
[Ôi trời ơi, đáng sợ quá.

]
[Mẫu thân phải ôm chặt con, đừng để Thái tử này đoạt đi.

]
Thái tử: !
Sở thích ái nhi?
Hắn không có sở thích này.

Ánh mắt của hắn nhìn trong phòng một vòng, cuối cùng nhìn Đường Đường trong tã lót.

Ôm chặt?
Chẳng lẽ hắn nghe thấy tiếng em bé sơ sinh?
Chuyện này! Không thể nào?
Đứa nhỏ này mới sinh ra, sao nói chuyện được?
Hắn lại nhìn lướt qua đám người trong phòng, phát hiện vẻ mặt mọi người rất bình tĩnh.

Chuyện này không đúng.

Không nói đến chuyện trẻ sơ sinh mở miệng nói chuyện kỳ lạ thế nào, chỉ với những lời bàn tán đại nghịch bất đạo kia, sao sau khi mọi người nghe xong lại bình tĩnh như thế chứ?
Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn nghe thấy giọng nói trẻ con kia thôi à? Người khác đều không nghe thấy?
Không được, nhất định hắn phải xác thực một phen.

Thế là từ nói cáo từ biến thành chúc mừng.

"Chúc mừng Thẩm phu nhân sinh được thiên kim, không biết có thể để bổn cung ôm đứa nhỏ này để được dính chút may mắn không?"
Đường Đường nghe vậy vô thức rụt vào tã lót.

[Không thể nào, thái tử điện hạ này thật sự muốn ôm ta à!]
[Xem ra ta đoán đúng thật rồi, hắn có sở thích ái nhi!]
[Mẹ ruột ơi, đừng đưa con cho Thái tử nha!]
Bạch Như Ý: !
Lời đại nghịch bất đạo như thế cũng chỉ có nữ nhi dám nói.

Cũng may thái tử điện hạ không nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi!
Nhưng thái tử điện hạ này trông có vẻ chính trực thiện lương như thế, chắc không phải loại người này đâu nhỉ?
Nhưng cho dù như thế, Bạch Như Ý vẫn không có ý để thái tử điện hạ ôm Đường Đường.

Bà khó xử nói: "Xin thái tử điện hạ thứ tội, thần phụ không thể đưa đứa bé cho ngài được.

"
[Ôi, đúng là mẹ ruột của ta, ngay cả ta suy nghĩ gì cũng đoán được]ư
[Á đúng đúng đúng, không thể cho, kiên quyết không thể cho.

]
Thái tử: !
Giờ phút này hắn đã có thể xác định, âm thanh hắn nghe được chính là giọng của đứa bé trong lòng Thẩm phu nhân.

Chỉ là hắn nhìn thấy rõ bé con kia chưa từng mở miệng nói chữ nào.

Như vậy, hắn nghe được chỉ có thể là!
Tiếng lòng của nàng?
Vì sao hắn có thể nghe được tiếng lòng của trẻ sơ sinh?
Chẳng lẽ bé con này có gì không giống bình thường à?
Nhất định hắn phải biết rõ.

Vì thế, Thái tử lại bước lên một bước.

"Vì sao không thể để bổn cung ôm? Sợ bổn cung hù dọa Thẩm tiểu thư à?"
Bạch Như Ý vội vàng giải thích: "Cũng không phải như thế, là vì lúc nữ nhi vừa sinh ra đời thì trên mặt có một cái bớt màu đỏ, thần phụ sợ nàng khiến thái tử điện hạ khó chịu.

"
Vì tránh cho mọi chuyện phức tạp, bà cũng không định nói cho Thái tử biết bớt trên mặt nữ nhi là vì chuyện gì mới có.

Thái tử lắc đầu cười.

"Thẩm phu nhân nói gì vậy, ta đường đường là Thái tử An quốc, sao lại để ý đến một cái bớt chứ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui