Bạch Như Ý nghe Thái tử nói vậy, không còn lo lắng nữa.
Bà nhìn thoáng qua Đông Tuyết.
Đông Tuyết hiểu ý, đón đứa bé từ tay Bạch Như Ý.
Đường Đường nằm trong lòng trong ngực Đông Tuyết ê a kháng cự.
[Chời má, thật sự giao ta cho Thái tử à?]
[Thái tử này có sở thích ái nhi đấy!]
[Nếu hắn làm gì với ta thì phải làm sao đây!]
[Huhu, đáng thương cho đứa bé như ta, vừa mới được sinh ra không bao lâu đã bị nhúng chàm.
]
Bạch Như Ý: !
Thái tử: !
Bổn cung làm gì cũng rửa không sạch à?
Ngay lúc trong lòng Thái tử dở khóc dở cười, Đông Tuyết đã ôm Đường Đường đến trước mặt hắn.
Hắn cẩn thận đón đứa bé, phát hiện đúng là bên má phải của nàng có một vết bớt màu đỏ.
Chỉ là trông dáng vẻ của đứa bé này rất đẹp, cho dù có vết bớt nhưng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng, trái lại làm nổi bật lên da thịt nàng trắng nõn như tuyết.
Cùng lúc đó, Đường Đường trợn to mắt muốn xem dung mạo của Thái tử thế nào.
[Trời đất ơi, Thái tử này đẹp trai quá!]
[Khuôn mặt tuấn tú, mũi cao thẳng, lông mày lộ ra vẻ cao quý đặc trưng của Hoàng tộc.
]
[Tuổi còn nhỏ đã đẹp như này, lớn lên còn thế nào đây!]
Thái tử nghe Đường Đường khen ngợi mình, vô thức cong môi.
[Chỉ là sao Thái tử nhìn ta như vậy?]
[Không chớp mắt chút nào.
]
[Chẳng lẽ bị vẻ đáng yêu của ta mê hoặc?]
[Đúng là cho dù mặt có vết bớt đỏ thì ta vẫn xinh đẹp như hoa mà.
]
Đường Đường nghĩ vậy bật cười vui vẻ.
Thái tử: !
Đứa nhỏ này thật sự thừa! Tự tin.
Nhưng nụ cười của nàng rất ngọt giống như dính kẹo mật, khiến cho người ta vô thức muốn bật cười theo nàng.
Hắn nhìn chằm chằm Đường Đường một lát, mới ngẩng đầu nhìn Bạch Như Ý.
"Ta lại cảm thấy vết bớt trên mặt Thẩm tiểu thư rất đẹp, giống như hoa hải đường màu đỏ nở rộ.
Hay là bổn cung đặt tên cho nàng nhé?"
Trong mắt Bạch Như Ý hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Thái tử điện hạ ban tên, thần phụ cầu còn không được.
"
Thái tử cười nói: "Đại danh Thẩm Đường, Đường trong hoa hải đường, nhũ danh Đường Đường, Đường trong mật đường.
Hi vọng nàng có thể lớn lên trong mật, cả đời ngọt ngào như mật, bình an vui vẻ.
Thẩm phu nhân cảm thấy thế nào?"
Bạch Như Ý hơi sững sờ.
Đường Đường?
Dường như bà từng nghe hai chữ này trong tiếng lòng của nữ nhi.
Nếu bà không đoán sai, vậy tên kiếp trước của nữ nhi là Đường Đường à?
Trùng hợp như vậy, tên thái tử điện hạ đặt cũng như thế?
Chẳng lẽ đây chính là ý trời à?
[Thẩm Đường? Đường Đường?]
[Tên này hay, giống tên của ta vào kiếp trước, ta thích, ta thích.
]
[Thái tử điện hạ này không chỉ đẹp trai còn đặt tên rất hay.
]
[Người tốt thế này không có sở thích ái nhi mới đúng.
]
[Ta thu hồi suy đoán vừa rồi.
]
[Ta nhớ trong cốt truyện, Thái tử cũng là người tốt.
]
[Nhưng vì quá tốt mới bị nữ chính nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng kết cục thê thảm.
]
Thái tử: !
Kết cục thê thảm?
Hắn đường đường là Thái tử An quốc, thiên tử tương lai, sao lại có kết cục thê thảm chứ?
Nữ chính?
Nữ chính là gì?
Sao hắn lại bị nữ chính nắm trong lòng bàn tay?
Còn nữa, vì sao hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của bé con này?
Rốt cuộc bé con này khác thường hay là đột nhiên hắn có Độc Tâm Thuật chứ?
Hoặc là cả hai đều đúng?