Thẩm Dục vừa định nói chuyện đã thấy Đường Đường liếc mắt nhìn mình.
Ông ta tưởng rằng mình hoa mắt, đưa tay dụi mắt.
Sau đó, ông ta nhìn Đường Đường, phát hiện Đường Đường vẫn đang liếc nhìn ông ta.
Trong lòng ông ta dâng lên cơn giận.
Đứa nhỏ này, trên mặt có vết bớt xấu xí thì thôi, bây giờ vừa ra đời một ngày đã liếc mắt rồi?
Đúng là không thể khiến người ta thích mà.
Trái lại, Bạch Như Ý nghe Đường Đường liên tục mắng Thẩm Dục là cha chết tiệt thì trong lòng vui vẻ hơn nhiều.
Về phần Thẩm phủ, thật ra bà không muốn về.
Dù sao bà vẫn còn trong tháng, hành động bất tiện, bà lo lắng mẹ con Liễu Y Y sẽ nhân cơ hội giở trò.
Chỉ là bà không yên lòng về ba đứa con trai ở trong phủ.
Bây giờ lão Đại và lão Nhị không ở trong phủ, bà không lo lắng nhiều.
Chỉ có lão Tam còn nhỏ tuổi, không biết ở trong phủ có nguy hiểm không?
Hơn nữa, hai ngày sau là ngày tắm ba ngày của Đường Đường.
Nếu không hồi phủ, sao Đường Đường tắm ba ngày được?
Đối với Đường Đường mà nói, lễ tắm ba ngày vô cùng quan trọng.
Không chỉ có thể giúp Đường Đường tẩy sạch ô uế, tiêu tai trừ nạn mà còn có thể để người trong phủ biết Đường Đường mới là tiểu thư chân chính ở Thẩm phủ, tránh cho ngày sau đối xử không tốt với nàng.
Bạch Như Ý nghĩ vậy, nhìn Thẩm Dục nói: "Sức khỏe của ta không quan trọng, chỉ là! Nếu ở biệt viện thì lễ tắm ba ngày của Đường Đường phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải tổ chức ở biệt viện à?"
Thẩm Dục nghe thấy mấy chữ lễ tắm ba ngày, càng nhíu mày chặt hơn.
Đầu tiên, ông ta nhìn thoáng qua Bạch Như Ý, lại nhìn Đường Đường.
"Lễ tắm ba ngày bỏ qua đi.
"
Trong mắt Bạch Như Ý có vẻ không thể tin được.
"Phu quân, Đường Đường là đích tiểu thư đầu tiên ở Thẩm phủ chúng ta, lễ tắm ba ngày quan trọng như vậy, sao có thể tính vậy được?"
Thẩm Dục thấy Bạch Như Ý hơi kích động, ông ta ngồi xuống bên cạnh Bạch Như Ý lần nữa.
Ông ta nắm chặt tay của Bạch Như Ý, dịu dàng nói: "Như Ý, Đường Đường cũng là nữ nhi của ta, sao ta lại không muốn làm lễ tắm ba ngày cho nó chứ? Chỉ là bây giờ trên mặt Đường Đường có vết bớt, nếu làm lễ tắm ba ngày chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người biết đích nữ Thẩm phủ chúng ta là quái vật có vết bớt màu đỏ trên mặt à? Nếu như vậy, sau này Đường Đường phải làm thế nào, sau khi lớn lên thành thân sao đây? Như Ý, ta chỉ suy nghĩ vì con của chúng ta thôi.
"
[Ta khinh.
]
[Còn suy nghĩ cho ta?]
[Ta thấy ông lo lắng ta vứt thể diện của ông, vứt thể diện của Thẩm gia đó?]
[Nam nhân cặn bã, cha cặn bã!]
[Ông mới là quái thai, cả nhà ông đều là quái thai!]
[À không đúng, bây giờ ta và tên cha cặn bã này là người một nhà, ta thu hồi câu này lại.
]
[Nhưng mẫu thân à, người đừng nhiều lời với cha cặn bã này nữa.
]
[Đường Đường không thèm lễ tắm ba ngày đâu, không làm là tốt nhất.
]
[Như vậy ta mới được yên tĩnh.
]
Bạch Như Ý nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi, bà nở nụ cười cay đắng.
Lúc trước, đúng là bà mắt mù mới xem trọng một nam nhân một xảo trá như thế.
Mười mấy năm qua, rốt cuộc bà ngu xuẩn thế nào mới có thể không phát hiện ra hư tình giả ý của nam nhân này.
Bà chán ghét rụt tay mình lại, móc mỉa nói: "Phu quân nghĩ chu đáo lắm, có phải Đường Đường nên cảm ơn người cha này không?"
Đương nhiên Thẩm Dục nghe ra vẻ không vui trong lời nói của Bạch Như Ý, hơi nhíu mày.
Hôm nay, bản thân mình kiên nhẫn giải thích với nàng ta, sao nàng ta lại tỏ ra tức giận như thế?
Chẳng lẽ đang trách ông ta đêm qua không chạy đến kịp lúc à?
Nàng ta không nghĩ nếu hôm qua ông ta chạy đến thì chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm với nàng ta à?