Trái lại là Bạch Như Ý, sau khi bà nghe thấy kết cục của Thẩm Lương Khiêm thì đau lòng đến mức sắp hít thở không thông.
Thì ra không chỉ bà và nữ nhi có kết cục không tốt.
Ngay cả Khiêm Nhi cũng có kết cục thê thảm.
Cả đời Bạch Như Ý bà không làm chuyện gì tàn ác, vì sao trời cao lại đối xử với bà như thế, đối xử với con của bà như thế?
Còn Thẩm Niệm Tình kia nữa, lòng lang dạ thú, làm đủ chuyện ác, vì sao có thể trở thành nữ chính được trời chọn chứ?
Mắt của ông trời bị mù à?
Bà không phục, bà không phục!
Nếu ông trời bất công như thế, vậy bà không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giúp bọn nhỏ nghịch thiên cải mệnh.
"Mẫu thân, người sao thế? Sao sắc mặt khó coi như thế?"
Thẩm Lương Khiêm vừa hoàn hồn lại, phát hiện Bạch Như Ý nhíu mày, sắc mặt trắng bệch lo lắng hỏi.
Bạch Như Ý bị giọng nói của Thẩm Lương Khiêm kéo lại suy nghĩ.
Bà nhìn Thẩm Lương Khiêm, ánh mắt đau lòng.
Sau một lúc lâu, bà mới ổn định lại cảm xúc, nở nụ cười yếu ớt.
"Mẫu thân không sao.
"
Thẩm Lương Khiêm vẫn không yên lòng: "Nhưng sắc mặt của người không tốt, có cần tìm đại phu xem bệnh cho người không?"
Bạch Như Ý lắc đầu.
"Không cần, hôm nay Khiêm Nhi đến đón ta và Đường Đường hồi phủ à?"
Thẩm Lương Khiêm gật đầu: "Vâng.
"
"Chỉ là mẫu thân, sắc mặt của người không tốt lắm, nhi tử sợ rằng mẫu thân không chịu được xe ngựa xóc nảy.
"
Bạch Như Ý cười nói: "Thân thể của mẫu thân nào yếu như thế.
"
Bà nói xong nhìn Hạ Thiền: "Các ngươi đi thu dọn đồ đi, một lát chúng ta sẽ về Thẩm phủ.
"
Thẩm Lương Khiêm thấy Bạch Như Ý kiên trì như thế, không nói gì thêm nữa.
Bởi vì y đã tận mắt nhìn thấy tình huống ở biệt viện, đúng là không thích hợp cho người ở.
Bây giờ sắp xếp tốt nhất là về Thẩm phủ.
Thẩm Lương Khiêm nghĩ đến chuyện Bạch Như Ý còn ờ trong tháng, không thể ra gió, y cho người đưa xe ngựa đến cửa phòng.
Hơn nữa, y còn bảo mấy người Đông Tuyết bao bọc Bạch Như Ý và Đường Đường lại.
Mà chính y lại ôm Đường Đường từ đầu đến cuối, không hề buông tay.
Dù sao đây chính là muội muội ruột đầu tiên của y.
Sau khi lên xe ngựa, Bạch Như Ý vui mừng không thôi.
Trong xe ngựa lót chăn bông thật dày, có thể dùng bốn chữ kín không kẽ hở để hình dung.
[Đại ca của ta đúng là cẩn thận, thậm chí ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến.
]
[Không hổ là thiếu niên thiên tài nổi danh ở An quốc.
]
[Chỉ đáng tiếc chỉ là nhân vật làm nền, kết cục vô cùng thê thảm.
]
Bạch Như Ý nghe vậy bỗng nhiên siết chặt khăn trong tay.
Khiêm Nhi tốt như thế không nên rơi vào kết cục như vậy.
Thẩm Lương Khiêm cũng cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Mặc dù y không tin tưởng tiếng lòng của Đường Đường, nhưng khi nghe thấy kết cục thê thảm của mình, trong lòng hơi run rẩy.
Càng nghĩ, y quyết định dời sự chú ý của mình đi.
Y nhìn Bạch Như Ý, hỏi: "Mẫu thân, vết bớt trên mặt muội muội là sao thế? Lúc sinh ra đã có rồi à?"
Bạch Như Ý nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi.
"Không phải bớt, đại phu nói là do trúng độc.
"
"Trúng độc?" Thẩm Lương Khiêm chấn động.
"Muội muội mới sinh ra được ba ngày mà thôi, sao lại trúng độc?"
Chẳng lẽ do người bên cạnh mẫu thân gây nên?
Bạch Như Ý cười khổ nói: "Đều là lỗi của mẫu thân, lúc có thai không đề phòng người khác, khiến kẻ xấu có cơ hội.
"
Thẩm Lương Khiêm nhíu mày.
"Ý của mẫu thân là khi muội muội còn ở trong bụng mẫu thân đã bị trúng độc rồi?"
Bạch Như Ý gật đầu.
Bà vô cùng áy náy nhìn thoáng qua Đường Đường, lại phát hiện chẳng biết Đường Đường ngủ thiếp đi từ khi nào.
"Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay với người đang mang thai chứ?"
Cho dù Thẩm Lương Khiêm luôn tốt tiếng nhưng trong giọng nói cũng có vẻ tức giận.
"