Đông Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong ngực, nụ cười trên mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên.
"Phu nhân, người vừa mới sinh con, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, chờ khi nghỉ ngơi khỏe hãy xem.
"
Nói xong, nàng còn cầm bọc tã che mặt Đường Đường.
Bạch Như Ý lần nữa nhận ra có gì đó không đúng.
Đường Đường cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.
[Vì sao Đông Tuyết không ôm ta cho mẫu thân nhìn?]
[Sao còn che mặt ta lại?]
[Chẳng lẽ vì ta quá xấu? Mà lại xấu dọa người?]
[Đông Tuyết lo lắng dọa đến mẫu thân của ta?]
Nàng nhớ lại, lúc con gái yêu của Bạch Như Ý được sinh ra đời không hề đẹp mắt.
Bởi vì trên mặt có một cái bớt màu hồng.
Chỉ là trong sách không viết rõ hình dạng bớt lớn nhỏ.
Chẳng lẽ vết bớt trên mặt nàng rất đáng sợ à?
Không đến mức trên mặt chỉ toàn bớt chứ?
Vậy bị lừa quá nặng rồi!
Sau này sao nàng còn gặp người nữa!
Nàng không cần thể diện sao?
Rốt cuộc Diêm Quân thù hận bao lớn chứ!
Diêm Quân lại muốn lừa nàng như thế!
# $%*&@ $%&
Ngay lúc Đường Đường tức giận mắng Diêm Quân một trăm lần, Bạch Như Ý lại ngẩn người lần nữa.
Sao bà lại nghe được tiếng nói của trẻ sơ sinh?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Bạch Như Ý suy nghĩ nội dung trong lời nói của đứa bé, bỗng nhiên nhìn vào tã lót.
Chẳng lẽ không phải ảo giác? Mà nữ nhi vừa ra đời của mình đang nói chuyện?
Chuyện này! Sao có thể?
Đứa bé vừa chào đời sao nói chuyện được?
Ánh mắt của bà đảo qua chúng nha hoàn trong phòng, phát hiện sắc mặt của bọn nha hoàn vẫn như bình thường.
Nếu nghe được tiếng nói của đứa bé mới sinh của bà, có lẽ mọi người sẽ không bình tĩnh như thế nhỉ?
Nhưng vừa rồi giọng nói của đứa bé rõ ràng như vậy, chắc hẳn bà không nghe nhầm mới đúng?
Chẳng lẽ là ảo giác thật?
Bạch Như Ý nhéo mạnh bắp đùi của mình, cảm giác đau rõ ràng như vậy.
Đương nhiên bà chưa từng xuất hiện ảo giác.
Bạch Như Ý nghĩ đến sự khác lạ của Đông Tuyết, chợt bình tĩnh lại, nhìn về phía Đông Tuyết: "Ta không sao, ôm tiểu thư đến cho ta.
"
Đông Tuyết do dự một chút, biết không tránh thoát cuối cùng vẫn ôm đứa bé.
Bạch Như Ý cẩn thận nhận đứa bé, trong ánh mắt đều là vẻ yêu thương.
Chỉ là lúc bà xốc tã lót che mặt đứa bé, trong phút chốc trợn to mắt.
Bởi vì trên má phải của đứa bé lại có một cái bớt màu hồng.
Mặc dù bớt kia không khó coi nhưng lại xuất hiện trên má, dù sao cũng ảnh hưởng đến dung nhan của nữ nhi.
Hốc mắt Bạch Như Ý nóng lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Đường Đường nhìn thấy phản ứng của Bạch Như Ý, trong chớp mắt hiểu rõ mọi chuyện.
[Đúng là, đúng là ta là tên hề mà.
]
[Có lẽ xấu đến đáng sợ.
]
[Nhìn đi nhìn đi, ngay cả mẹ ruột của ta cũng bị dọa khóc.
]
Nhưng chẳng phải ta vừa chào đời à? Vì sao lại thấy rõ mặt của mẫu thân chứ?
Chẳng phải người ta nói trẻ em mới sinh nhìn thứ gì cũng mơ hồ à?
Nàng xoay đầu nhỏ nhìn xung quanh, phát hiện mình nhìn gì cũng rõ ràng.
Chẳng lẽ buff nào đó Diêm Quân cho nàng lại có tác dụng?
Ngay lúc Đường Đường tò mò vì sao mình có thể thấy rõ ràng mọi thứ, Bạch Như Ý cũng xác nhận một việc.
Đó chính là bà nghe thấy giọng của nữ nhi.
Chỉ là không phải tiếng nói mà là tiếng lòng!
Vì sao bà có thể nghe được tiếng lòng của nữ nhi? Chẵng lẻ đột nhiên có thuật độc tâm.
"Phu nhân, người, người không sao chứ?" Đông Tuyết thấy sắc mặt Bạch Như Ý trắng bệch còn tưởng rằng bà bị vết bớt trên mặt Đường Đường hù dọa nên dò hỏi.