Bối Tịnh Sơ nhìn bộ dạng mỹ nhân nhược bất thắng y* kia, tán thưởng trong lòng:
*miêu tả người phụ nữ có nhan sắc nổi bật, quyến rũ đến nỗi trang phục mặc lên không đủ hoa mỹ hay không xứng đáng với vẻ đẹp của cô ấy.
[Hoàng đế thật sự là có phúc lớn, hậu cung giai lệ đều xinh đẹp như vậy.
Nhìn ánh mắt Thục phi kìa, đều sắp kéo sợi* được luôn rồi, thế này mà còn không hôn một cái trước?]
*Trích từ câu “Mị nhãn như tơ”, chỉ ánh mắt quyến rũ
Hoàng đế:! Tuổi còn nhỏ sao tư tưởng lại đen tối như vậy? Con học mấy thứ kỳ kỳ quái quái đó ở đâu vậy?
Sau khi tiễn Hoàng đế đi rồi, điển hầu cung nữ mới đỡ Thục phi trở về, an ủi nói:
“Bệ hạ là vì khó khăn lắm mới có được một đứa con khỏe mạnh, mới sủng ái đại công chúa như thế.
”
“Chờ tiểu chủ tử của chúng ta sinh ra rồi, nhất định không thể kém hơn đại công chúa.
”
Kể từ sau khi tin tức Thục phi mang thai truyền đến, mọi chuyện trôi qua yên bình.
Trừ việc các nhũ mẫu của Bối Tịnh Sơ sữa càng ngày càng ít, dần dần nàng cũng không đủ ăn nữa.
Có lẽ là do đã dùng bùa võ lực, sức lực của nàng mạnh hơn nhiều so với trẻ con cùng tuổi, đồng thời ăn cũng nhiều hơn.
“Hôm nay lại không lấy được sao?”
Bối Tịnh Sơ dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên mà nghe.
Người được hỏi lắc đầu: “Thái giám nói, Thục phi hiện tại bụng mang long tự, bọn họ phải cẩn thận hầu hạ.
”
“Còn nói là mỗi ngày đều mệt mỏi, cần phải ăn nhiều một chút, lấy hết thịt ngon và đồ ăn ngon đi rồi.
”
[Hay lắm, Thục phi mang thai thôi mà cũng có thể ảnh hưởng đến ta sao?
Hoàng cung to như vậy, bỏ đói nàng ta chắc? Đồ ăn thôi mà cũng phải giành là sao? ? ?]
Ngư ma ma khó chịu: “Nàng trong bụng mang long tự, tiểu công chúa của chúng ta thì không phải long tự sao?”
“Không có đồ ăn lợi sữa phải làm sao đây, hiện tại sữa của chúng ta đã không đủ cho tiểu công chúa ăn rồi!”
“Chờ bệ hạ tới đón công chúa, chúng ta nói chuyện này cho Tưởng công công đi?”
“Không được!” Một nhũ mẫu khác không đồng ý.
“Chúng ta hết sữa thì không thể tiếp tục cho tiểu công chúa b.
ú sữa được nữa.
”
“Sau đó sẽ bị đưa ra ngoài cung, không có tiền gửi về nhà, trong nhà phải làm sao bây giờ?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Các nàng đều có xuất thân nghèo khổ, nếu không ai sẽ đi làm nhũ mẫu chứ.
Ngư ma ma phản bác: “Thế nhưng để tiểu công chúa bị đói chính là tội lớn, đến lúc đó bị truy cứu! ”
“Sẽ không đâu, chẳng phải công chúa vẫn ăn hết sao, chỉ là không ăn no mà thôi.
”
“Nhiều nhất là lúc nhỏ không bổ sung đủ dinh dưỡng, lúc trưởng thành thân thể ốm yếu mà thôi.
”
“Cho dù có điều tra cũng tra không ra là vấn đề của chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói ra thì ai biết đứa bé khi còn nhỏ ăn không đủ no chứ?”
Bối Tịnh Sơ: [Cái này! Thật ra là có ta biết á.
]
Ngư ma ma nghe thấy tiếng lòng của tiểu công chúa, oán hận nhìn mấy kẻ không có lương tâm kia.
Công chúa rất thông minh, chỉ là chưa tới lúc tính sổ mấy người mà thôi.
Nàng mặt ngoài giả vờ đồng ý với các nhu mẫu khác, thật ra là chuẩn bị chờ đến lúc không có ai lén nói cho Tưởng công công.
Hôm nay lúc ở Ngự Thư Phòng, tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ chỉ lặp đi lặp lại một chữ: Đói
[Đói ~ Đói quá ~ Thật sự đói quá~]
Thậm chí còn ở trong lòng ngâm nga: [Đói quá đói quá đói quá, ta thật sự đói quá~]
Tiếng ngâm nga này trực tiếp kéo hoàng đế ra khỏi đống tấu chương.
Hắn nhíu mày, nhóc con gần đây cứ liên tục kêu đói.
Cho dù lượng cơm ăn có trở nên nhiều hơn đi nữa, một đứa bé lại có thể ăn bao nhiêu? Mấy nhũ mẫu còn chưa đủ ăn sao?
Lúc này, Tưởng công công tiến vào, nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, hoàng đế lập tức giận tím mặt.
“Lý nào lại như vậy! Một đám điêu nô!”
Hắn không vui nhìn về phía Tưởng công công: “Lúc trước không phải đã bảo ngươi đi tìm nhũ mẫu có phẩm tính tốt sao? Đây là người có phẩm tính tốt mà ngươi tìm đó hả?”
Tưởng công công quỳ xuống: “Nô tài thất trách.
”
Hoàng đế vung tay lên: “Mấy tên điêu nô kia chính ngươi xử trí đi.
”
Tưởng công công lui xuống.
Bối Tịnh Sơ nghe lỏm, hình như là có liên quan tới nàng, vẻ mặt lập tức đầy dấu chấm hỏi.
[Ơ chuyện gì vậy? Đã phát hiện rồi sao? Có người mật báo sao? Chẳng lẽ là Ngư ma ma?]
Nàng biết ngay mà!
Dù sao cũng là người vào được bảng yêu thích, sao có thể là kẻ mù mắt được.
Hoàng đế vui mừng, quả thật là Ngư ma ma, ít nhất vẫn còn có một người trung thành.
Sau đó, hoàng đế cho người đi truyền chỉ, trừng trị đám điêu nô chó cậy thế chủ trong cung Thục phi.
Trước kia, hậu cung đều do Quý phi quản, Quý phi mới c.
h.
ế.
t chưa bao lâu, những người này đã vô phép vô tắc.
Hoàng đế ý thức sâu sắc rằng hắn cần phải tìm một người có thể giúp mình quản lý hậu cung.
Vì thế, hắn tìm tới Hiền phi.
Hiện tại phi tần địa vị cao đều c.
h.
ế.
t hết, chỉ còn mỗi nàng ấy và Thục phi.
Hoàng đế cũng không thể ném việc cho một thai phụ được.
(Đúng là thẳng nam, có khi người ta rất là tình nguyện nhận việc đó pi sà ơi -.
-)
Nhưng Hiền phi lại tỏ vẻ mình mỗi ngày luyện công thật sự rất bận rộn, không có thời gian làm những chuyện này.
Thế là hoàng đế lại nhức đầu, rốt cuộc nên giao chuyện quản lý hậu cung cho ai đây?
[Phương chiêu nghi á, nàng ấy chính là một nhân tài quản lý, chỉ là vì tiến cung làm mai một tài năng mà thôi, ta nhìn mà thấy đáng tiếc vô cùng.
]