Tuy rằng nói những lời này có thể sẽ khiến nàng gặp rắc rối lớn, nhưng Hứa Hân Xu càng sợ kẻ đầu sỏ muốn hại công chúa không được tìm ra.
Hoàng đế hạ lệnh: "Đi, kiểm tra phòng ngủ của Hứa tiểu thư!"
Nói xong, hắn quay qua nói với Hứa Hân Xu: "Xin lỗi, tình thế bất đắc dĩ trẫm mới phái người kiểm tra khuê phòng của khanh.
"
Hứa Hân Xu: Không ngờ ngài cũng có lễ phép ghê!
Thẩm thái y đi cùng để tìm kiếm, cuối cùng hắn mang đóa hoa Huệ Tây kia kèm theo cả bình hoa về Ngự Thư Phòng giao cho hoàng đế.
Bối Tịnh Sơ nằm ở trong nôi, bọc bên trong chăn bông ngủ thiếp đi, không hề hay biết bên ngoài đã rối loạn rồi.
Hoàng đế thấy nàng ngủ đến không tim không phổi trông rất chướng mắt, thế là bóp khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của nàng.
Bối Tịnh Sơ mơ mơ màng màng cảm giác có người đang bóp mặt nàng,vô thức cho người nọ một nắm đ.
ấ.
m nhỏ.
Nhưng mà nàng đã được phù võ lực phù cải tạo rồi nên sức lực không hề giống với những đứa trẻ khác, đột nhiên bị đánh một cái cũng khá là đau.
Hoàng đế hậm hực thu tay lại, lúc này Thẩm thái y và những người được cử đi kiểm tra đã quay lại.
"Bệ hạ, chính là bình hoa Thủy tiên này.
"
Hứa Hân Xu kinh ngạc: "Thủy tiên? Đây không phải hoa Huệ Tây sao?"
Nàng không có hứng thú gì với hoa loa kèn hay hoa thủy tiên nên không có nghiên cứu.
Lúc trang trí phòng, nàng dựa theo nguyên tắc mới vào cung không nên nhiều chuyện, cũng không có đưa ra yêu cầu gì thêm.
Chỉ hỏi một câu trong bình hoa là hoa gì, sau đó người của Thượng Cung Cục nói đó là hoa Huệ Tây.
Thẩm thái y giải thích: "Hoa Huệ Tây và hoa Thủy Tiên có vẻ ngoài tương tự, nhưng mùi của hoa Thủy Tiên có độc, huống chi cả phòng đều là hoa Thủy Tiên.
"
"Cho dù là người lớn hít vào cũng có hại cho thân thể, càng đừng nói tới trẻ sơ sinh.
"
"Hơn nữa, độc tính của hoa này còn mạnh hơn bình thường, chỉ sợ là có người cố ý làm ra.
"
Sau khi kiểm tra sổ sách, cuối cùng tra ra là do Phương phi làm.
Phương phi bị triệu tới quỳ xuống nói mình bị oan.
Nhưng tất cả tòng phạm đều chỉ ra và xác nhận là do nàng ra lệnh, hơn nữa Phương phi còn quyền quản lý lục cung.
Mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.
Nhưng hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi, luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
"Về trong cung của ngươi đợi đi, chờ điều tra rõ chuyện này rồi hãy đi ra.
"
Đây là muốn cấm túc nàng.
Sau khi hồi cung, Phương phi càng nghĩ càng hoảng sợ, bệ hạ sủng ái đại công chúa như thế nào nàng đều xem ở trong mắt, nếu là cuối cùng thật sự bị gán tội, chẳng phải là chỉ có một con đường c.
h.
ế.
t sao?
Không được.
Phương phi viết một phong thư giao cho cung nữ, dặn dò nàng nhất định phải đưa đến tay Thái Hậu đang thanh tu.
Hiện tại chỉ có Thái Hậu mới có thể cứu được nàng thôi.
Bối Tịnh Sơ ngủ một giấc ngon lành, cả người thoải mái dễ chịu tỉnh lại thì đột nhiên đối diện với đôi mắt thâm đen phóng to, nàng bị dọa đến thét lên một tiếng.
Hoàng đế ở bên cạnh trông chừng nàng bị giật nảy cả mình.
[Ôi mẹ ơi! Có ma! Cứu mạng! Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!]
Hoàng đế:!
Nhóc con không lương tâm.
Bối Tịnh Sơ kêu xong mới phát hiện, đôi mắt thâm đen kia là phụ thân nàng.
Hoàng đế cười nhạo một tiếng: "Con cứ ngủ đi, ai ngủ hơn được con chứ!"
Sao tự dưng lại chế nhạo nàng rồi, Bối Tịnh Sơ khó hiểu, Bối Tịnh Sơ tủi thân, Bối Tịnh Sơ vươn tay nhỏ tự ôm lấy mình.
[Bé con chọc gì ngài à?]