Thục phi như thấy được cứu tinh, nhân lúc các cung nhân nghe lệnh Thái Hậu mà dừng tay lại, lập tức vùng thoát ra rồi nhào về phía Thái Hậu.
Thái Hậu giật mình, ma ma bên người bà xông lên đi đỡ lấy Thục phi.
Sau khi đỡ được người thì lập tức trách móc: "Thục phi chủ tử à, ngài còn đang mang long thai đấy! Không thể làm động tác nguy hiểm như vậy!"
Thục phi kéo lấy ống tay áo Thái Hậu: "Thái Hậu, người nhất định phải giúp thần thiếp!"
"Chúng ta đã biết sai rồi, không dám mưu sát đại công chúa nữa!"
"Cầu xin người hãy nói với Hoàng Thượng tha cho mẫu thân của thiếp một lần đi!"
Thái Hậu nâng nàng ta dậy, hỏi hoàng đế: "Không phải nói là Phương phi làm hại công chúa sao?"
Hoàng đế giải thích: "Tin tức của ngài bị trì trệ rồi, là do Thục phi làm."
Thái Hậu nhìn thoáng qua bụng của Thục phi: "Cho dù là như thế, cũng chờ đến khi đứa nhỏ ra đời lại xử lý cũng chưa muộn."
"Nếu không sẽ ảnh hưởng đến hoàng tự..."
Hoàng đế phản đối: "Đại tôn nữ của ngài bị đầu độc, cũng ảnh hưởng đến thân thể."
"Thục phi hoài thai còn chưa tới hai tháng đã có thể gây ra chuyện lớn như vậy, mà còn những bảy tháng nữa."
"Nếu không xử lý khiến dã tâm của nàng ta ngày một lớn, trẫm thật sự không dám nghĩ, về sau sẽ còn gây ra sóng gió gì."
Hoàng đế khẽ nâng mắt, trong giọng nói nghe không ra vui giận: "Nếu không đặt ra giới hạn, dục vọng sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ trở thành lòng tham không đáy."
"Những lời này đều là chính ngài đã dạy ta, mẫu hậu, ngài đã quên rồi sao?"
Thái Hậu sửng sốt, dường như là rơi vào hồi ức nào đó.
Thục phi cuống quít lắc đầu: "Sẽ không đâu, bệ hạ, thần thiếp không dám nữa."
Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt: "Trẫm chỉ tin chính mình, giam ngươi lại, không còn khả năng gây ra sóng gió nữa thì trẫm mới yên tâm."
"Công chúa tuổi còn nhỏ, thân thể rất yếu ớt, trẫm không muốn tiếp tục trải qua nỗi đau mất con."
Thái Hậu bị tiếng van xin của Thục phi kéo về hiện thực, thở dài một hơi.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại giữ được hoàng tự mới là điều quan trọng nhất.
Thấy hoàng đế vẫn muốn xử lý cứng rắn, Thái Hậu trực tiếp bảo vệ Thục phi ở phía sau lưng.
"Nếu đứa nhỏ trong bụng Thục Phi xảy ra bất trắc gì, bệ hạ sẽ không đau lòng khi mất con sao?"
Hoàng đế rất muốn nói, không đến nỗi như vậy, một phôi thai chưa từng gặp mặt so với khuê nữ đã tỉ mỉ chăm sóc suốt hai tháng không thể nào giống nhau được.
Nhưng Thái Hậu không cho hắn cơ hội nói.
"Hôm nay có ai gia ở chỗ này, xem ai dám động Thục phi."
Thái Hậu lập tức tỏ thái độ kiên quyết, nhưng hoàng đế cũng không sợ.
Hắn và Thái Hậu cũng không có bao nhiêu tình cảm, ngày thường làm ra bộ dáng mẫu từ tử hiếu là hắn muốn thể hiện chữ hiếu với bên ngoài mà thôi.
Khi hai người cùng nhất trí thì sẽ nghe theo Thái Hậu, lúc không cùng ý kiến thì phải nghe theo hắn.
Hắn đang chuẩn bị sai người “mời” Thái Hậu tránh sang một bên.
Thì lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ:
[Đói quá đi mất~ Mấy người đã ầm ĩ xong chưa vậy? Không ai biết là đến giờ bổn bảo bảo nên uống sữa rồi hay sao? Trẻ sơ sinh không thể để bụng đói có biết không hả?]
Giọng nói trẻ con hấp dẫn sự chú ý của Thái Hậu, bà nhìn về phía chiếc nôi.
Bởi vì nôi đặt ở bên cạnh long ỷ, ở tít trên cao, bà không thấy được đứa trẻ, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn góc áo màu đỏ.
Hoàng đế ôm Bối Tịnh Sơ ra ngoài, giao cho Tưởng công công: "Mang công chúa đi xuống uống sữa đi."
Bối Tịnh Sơ thấy phía bên kia có người đang nhìn nàng, theo bản năng mà nở một nụ cười duyên, trông cực kỳ đáng yêu.
Thái Hậu lần đầu tiên có tôn nữ, bị sự đáng yêu này làm trỗi dậy tình thân.
Nghe nói công chúa được sinh ra một chuyện, chân chính thấy mặt lại là một chuyện khác.
Thấy em bé xinh xắn đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, lúc này trong lòng Thái Hậu tình cảm m.á.u mủ ruột thịt lập tức bốc cháy lên.
Lại nhìn bộ dạng mẹ con Thục phi, lập tức cảm thấy gương mặt của bọn họ cũng trở nên đáng ghét.
Nhưng mà nàng ta vẫn còn đang mang thai, cũng không thể mặc kệ đi?
Dù sao cũng có một nửa xác suất sẽ là hoàng tử.
Hoàng đế đã hai mươi hai tuổi mà vẫn còn không có được một người thừa kế.
Thái Hậu lại nhìn Bối Tịnh Sơ một lần nữa.
Ôi ~ thật đáng yêu.
"Mưu hại công chúa xác thật đáng giận, hoàng đế tự mình xử lý đi."
Bà nói xong thì đi tới, giành lấy Bối Tịnh Sờ từ trong tay Tưởng công công.
"Bé ngoan, ai gia là hoàng tổ mẫu của con đây, con có nhận ra ta không?"
Hoàng đế:?
Thục phi:?
Bối Tịnh Sơ: [Hoàng tổ mẫu là gì, ý là bà nội sao?]
Tiếng lòng xuyên vào trong tai Thái Hậu, bà sửng sốt trong chốc lát, còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Sau đó giọng nói kia lại tiếp tục: [Còn thất thần làm gì vậy? Bổn bảo bảo đói rồi, mau ôm ta đi uống sữa đi! ]
[Hoàng tổ mẫu muốn bỏ đói đại tôn nữ à.]
Thái Hậu:...
Thái Hậu chỉ cảm thấy hoài nghi nhân sinh, bà cứ thế mơ mơ màng màng ôm Bối Tịnh Sơ đi ra khỏi thiên điện.
Bà vậy mà lại có thể nghe được tiếng lòng của đại tôn nữ sao? Đứa nhỏ này thật là có duyên với bà.
Thái Hậu đi rồi, không có ai cản trở hoàng đế nữa, hắn trực tiếp sai người đưaThục phi trở về, giam trong tẩm cung của nàng ta.
Sau khi Thục phi bị trói đi, Dương phu nhân biết đã đến lúc bản thân bị trừng phạt rồi.
Nhưng hoàng đế cũng lười lật mặt bà ta, trực tiếp sai người áp giải đến Đại Lý Tự.
Sau khi ăn uống no đủ trở về, Bối Tịnh Sơ nghe nói hai người kia chỉ là bị giam lại thì rất không vừa lòng:
[Con bà nó, ta thiếu chút nữa bỏ mạng, hai người kia cũng chỉ là bị giam lại thôi sao? Còn được ăn uống miễn phí, bao ăn bao ở? ]
[Ta @¥R%^F%RF bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp—]
Bởi vì mắng quá nhiều mà bị che tiếng, hoàng đế không nghe được chi tiết.
Nhưng vẫn nghe được xen kẽ một ít từ, nào là "Bạo quân", "Hôn quân", "Cẩu hoàng đế".
Có thể nghe ra nhóc con đang tức sôi cả m.á.u rồi.
Nhưng hoàng đế cũng rất oan ức, hắn không có ý định nhẹ nhàng buông tha như vậy, chỉ là chưa nói ra miệng mà đang viết thánh chỉ thôi.
Haiz...
Hoàng đế đành phải tìm người đến viết thay, đọc lên thành tiếng để cho nhóc con nghe được.
"Thục phi giáng xuống làm cung nữ, sau khi sinh xong lập tức chấp hành.
Dương gia, trảm toàn tộc."
Bối Tịnh Sơ nghe xong mới phát hiện là mình đã hiểu lầm người cha tiện nghi.
Khi hắn nhìn qua thì lập tức lộ ra một nụ cười lấy lòng, lại còn giơ tay b.ắ.n tim nữa.
Nhưng mà...
[Trảm toàn tộc cũng quá độc ác đi? Mọi việc chỉ do Thục phi và Dương phu nhân làm, những người khác trong nhà bọn họ cũng thật là oan uổng.]
[Người ta chỉ ngồi ở trong nhà, tội đã từ trên trời rơi xuống.]
Hoàng đế không để bụng, trẻ nhỏ ngây thơ lương thiện là chuyện tốt.
Chờ nàng trưởng thành sẽ hiểu rõ.
Dương phu nhân và Thục phi làm mọi việc mục đích là để giữ được hoàng tự.
Một khi sinh ra được hoàng tử thì đó chính là hoàng trưởng tử, Thục phi sẽ được phong thành Hoàng Hậu.
Đứa trẻ kia sau khi lớn lên nếu có thể thành công kế vị, toàn bộ người của Dương gia đều sẽ được hưởng vinh quang.
Những người trong Dương gia, hiện tại đúng là bị liên lụy.
Nhưng nếu chuyện này thành công, bọn họ cũng là những người được hưởng lợi.
Đây chính là gia tộc, không có ai là vô tội cả.
Yên tĩnh mấy ngày, cũng đến lúc Khổng gia lên đường lưu đày.
Khổng Lang Trung bởi vì tội tham ô đã bị xử trảm, Khổng đại công tử cũng bởi vì liên đới mà bị cách chức.
Cả nhà đều bị phán đi lưu đày đến nơi khổ hàn.
Hứa Hân Xu tới gặp Hoàng Thượng thỉnh chỉ: "Hôm nay là ngày người Khổng gia lên đường đi lưu đày, thần muốn đi đưa tiễn."