Nói cho văn vẻ vậy thôi, nhưng kỳ thật là đến để góp sức bỏ đá xuống giếng.
Hứa Hân Xu là thiên tài nông học mà nhóc con tự mình khẳng định.
Đối với nhân tài, hoàng đế luôn luôn rất khoan dung.
Nhưng là Bối Tịnh Sơ vừa nghe thấy có kịch hay để xem thì lập tức muốn đi xem náo nhiệt: [Ta cũng muốn đi ta cũng muốn đi!]
[Mỗi ngày đều chỉ ở trong cung nhàm chán c.h.ế.t đi được, ta cũng muốn đi xem!]
Hứa Hân Xu nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa, thật ra cũng rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của ngài ấy, nhưng mà nàng thỉnh cầu ra cung đã là một ngoại lệ rồi, không thể mang công chúa theo được.
Hơn nữa, nàng làm sao có thể hỏi Hoàng Thượng rằng “Thần có thể mang công chúa đi ra ngoài cung được không” chứ?
Có chút mạo muội...
Hoàng đế xoa xoa giữa mày: "Hứa tiểu thư, mang theo Sơ Nhi cùng đi ra ngoài cung đi, con bé rất thích ngươi."
"Vâng ạ."
Hoàng đế giao Bối Tịnh Sơ cho Hứa Hân Xu, sau đó gọi một tiếng: "Nhan Trọng."
Ngay sau đó, có một người nhảy ra từ trong bóng bóng tối, dọa Bối Tịnh Sơ giật nảy cả mình.
Không phải đâu đại ca, ngươi từ đâu nhảy ra vậy, đây là ám vệ hoàng gia trong truyền thuyết sao?
Hoàng đế phân phó Nhan Trọng: "Đi theo công chúa cho đến khi con bé an toàn hồi cung."
"Vâng."
Hứa Hân Xu ôm Bối Tịnh Sơ xuất cung, bên ngoài cửa cung.
Trung Thư Lệnh thấy bọn họ thì vội đi tới chào đón.
Nhưng khi tới gần thì lại đột nhiên dừng lại.
"Sao muội lại đưa công chúa ra khỏi cung vậy?"
Trong giọng nói của hắn có chút hoảng sợ.
"Là bệ hạ lệnh cho muội mang công chúa xuất cung chơi."
Hứa Lan Kỳ không tin: "Trẻ con thì ra cung chơi cái gì?"
"Chẳng lẽ là vị kia lại đang suy tính mưu kế gì đó, muội còn ngu ngốc tin rằng chỉ là dẫn nữ nhi của ngài ấy xuất cung chơi một chuyến."
"Đến lúc đó bị lợi dụng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!"
Hứa Hân Xu ngăn cản hắn: "Huynh trưởng, công chúa đang nghe hết đấy!"
Hứa Lan Kỳ không hiểu: "Nghe thì nghe đi, một đứa trẻ còn có thể nghe hiểu được ta đang mắng phụ thân của mình sao?"
Bối Tịnh Sơ: [Không thể tin được chứ gì, ta không chỉ có thể nghe, mà còn hiểu được hết đấy.]
Hứa Lan Kỳ còn bổ sung thêm: "Cho dù công chúa có thể nghe hiểu, còn có thể cáo trạng ta được sao?"
Hứa Hân Xu:...
Bối Tịnh Sơ:...!Hình như đúng là không thể thật.
Thừa dịp hoàng thượng không có mặt, Hứa Lan Kỳ lén lút nhéo khuôn mặt nhỏ của Bối Tịnh Sơ một cái.
"Vẫn là da em bé mềm mại, tiểu tử thúi nhà chúng ta lớn rồi nên người cũng chắc nịch."
Hứa Hân Xu da đầu có chút tê dại: "Huynh trưởng, công chúa không thể cáo trạng, nhưng ám vệ có thể đó!"
Hứa Lan Kỳ:...!! ! ! ! ! !
Cái gì! Có ám vệ sao muội không nói sớm!
Bối Tịnh Sơ cười to, trông vừa đáng yêu vừa vô hại, nhưng Hứa Hân Xu lại nghe được thế này: [Ha ha ha ha, ngươi xong đời rồi ha ha ha ha.]
Sau khi ầm ĩ một trận, bọn họ lên xe ngựa đi đến cửa thành.
Cả nhà Khổng gia mặc quần áo tù nhân đơn bạc, xen lẫn trong những phạm nhân phải đi lưu đày, đứng trong gió lạnh run bần bật.
Hứa Hân Xu nhìn lướt qua, không thấy nhị đệ muội đâu.
Nghe nói trước ngày Khổng gia xảy ra chuyện nàng ấy đã nhanh chóng hòa li về nhà mẹ đẻ rồi.
Vậy là tốt rồi, nàng ấy chính là người duy nhất từng âm thầm giúp đỡ nàng.
Bá tánh chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, Khổng lão đại trừng mắt nhìn, quát to: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Một đường roi quất lên người hắn, quan sai quát: "Ồn ào cái gì!"
Khổng lão đại rụt cổ lại.
Cánh tay ôm Bối Tịnh Sơ vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng im ở nơi đó.
Bối Tịnh Sơ biết, hiện giờ trong lòng Hứa tỷ tỷ nhất định rất sảng khoái.
Người này trước đây bởi vì tin lời đoán mệnh tầm bậy của một tên hòa thượng giả mà nhốt nàng lại.
Chỉ một lời nói đã khiến cho nàng phải chịu đựng sự tra tấn như súc vật.
Hiện tại bị quan sai áp giải, động một chút là bị đánh bị chửi.
Sau đó tên quan sai nọ còn đi tới, cười nịnh nọt với huynh muội bọn họ.
"Hai vị quý nhân, người đang ở bên kia, các vị muốn nói gì hãy nói đi.
Có điều chỉ có thể chờ hai khắc đồng hồ*, sau đó chúng ta nhất định phải lập tức lên đường."
*Hai khắc= 30 phút
Hắn thấy Hứa Hân Xu còn đang ôm một đứa bé trong lòng, còn vô cùng biết ý mà đặt cây roi vào tay Hứa Lan Kỳ .
"Ngài muốn trút giận thì hãy dùng cái này."
Bối Tịnh Sơ: [Thật là chu đáo, vẫn còn có hai khắc để trừng trị bọn họ! Hứa tỷ tỷ, xông lên đi!]
Hứa Hân Xu nhoẻn miệng cười, giao công chúa cho huynh trưởng rồi nhận cây roi từ trong tay hắn.
"Phu nhân, phu nhân! Ta ở đây! Nàng tới để cứu ta sao?"
Bối Tịnh Sơ hừ một tiếng: [Ai là phu nhân của ngươi chứ? Không phải đã sớm hòa ly rồi sao? Thật đúng là không biết xấu hổ!]
Hắn hô lên như vậy, mọi người xung quanh đều chú ý tới động tĩnh bên này của bọn họ .
Đoàn người đều mặc cẩm y hoa phục, còn có hạ nhân đi theo, hoàn toàn đối lập với những tội phạm sắp đi lưu đày xung quanh.
Còn chưa kể khí chất cao quý của hai người, còn có đứa bé đáng yêu như búp bê trên tay bọn họ nữa.
Hứa Hân Xu chậm rãi đến gần, phía sau, Hứa Lan Kỳ cũng ôm Bối Tịnh Sơ đi theo.
Trong mắt Khổng lão đại tràn ngập chờ mong.
Khổng phu nhân ngược lại rất tỉnh táo: "Con còn trông chờ nàng ta sẽ cứu con sao? Nàng ta không tới hại chúng ta thì đã rất không tồi rồi."
Hứa Hân Xu chỉ mỉm cười mà không nói.
Khổng lão đại nghe vậy thì lập tức nóng nảy: "Mẫu thân, ngài đừng gây sự với Xu Nhi, Xu Nhi và con tình cảm rất tốt, sao nàng có thể không cứu con được!"
"Người hãy chờ, chờ con trở về rồi sẽ nghĩ cách cứu mọi người."
Giống như sợ Hứa Hân Xu sẽ phản bác, hắn vội vàng ngắt lời, muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.
Nhưng hiện tại đã muộn rồi, trước kia hắn ta đã làm gì chứ?
Hứa Hân Xu giơ roi lên, quất thẳng vào mặt hắn ta.
Nàng chỉ hận bản thân sức lực quá yếu ớt, bằng không một roi là có thể làm cho hắn da tróc thịt bong.
Khổng lão đại thét lên “Ối” một tiếng rồi vội vàng tìm đường trốn.
Khổng phu nhân đau lòng nhi tử, tiến lên muốn ngăn cản.
Nhưng Hứa Hân Xu hiện tại đã không còn có chút kiêng dè nào, tới mấy người quất mấy người.
Tiếng kêu rên hòa cùng tiếng chửi bậy, sau lại lại biến thành cầu xin tha mạng.
Nàng đánh đến toát cả mồ hôi mới giải tỏa được nỗi hận tích tụ trong lòng.