Nói về xoay chuyển tình thế, tất cả đều nói rằng chưa có ai xoay chuyển tình thế hoàn toàn như Tiểu Điềm Điềm.
Chỉ trong hai đến ba tháng, cô đã từ một cô gái hai bàn tay trắng mặc áo quân đội đi chợ đồ cổ trở thành một người giàu có, một cô gái thiên tài trong việc xác định kho báu và là bạn gái của một người đàn ông giàu có hàng đầu.
Có thể nói cô đơn giản là người đứng trên đỉnh cuộc đời.
Tất nhiên, Cam Điềm không có cảm giác xoay chuyển tình thế gì cả, tất cả những gì cô có là thực lực của bản thân.
Cô đã sớm nghĩ đến con đường mình muốn đi, chẳng qua cô đang muốn đi từng bước một mà thôi.
Sớm hay muộn cô cũng sẽ dấn thân vào con đường này, tất cả những gì cô cần chỉ là cơ hội và cơ hội.
Cơ hội đến càng sớm thì con đường của cô càng suôn sẻ, chỉ vậy thôi.
Cô chào những người bán hàng rồi đi thẳng đến quầy hàng của Hà Bàn Tử để tìm Hà Bàn Tử.
Khi cô đến quầy hàng của Hà Bàn Từ chào hỏi ông ấy, Hà Bàn Từ nhìn thấy cô, đôi mắt của của ông ấy cười thành một đường, khuôn mặt dường như còn mập mạp hơn trước.
Ăn tết tăng năm cân, điều này được phản ánh một cách hoàn hảo ở trên người ông ấy.
Nhìn thấy Cam Điềm trực tiếp đến tìm mình, ông ấy mỉm cười hỏi Cam Điềm: "Tiểu Điềm Điềm hiện tại vẫn đến đào bảo bối à à?"
Cam Điềm tùy tiện cầm mấy chai lọ ở quầy hàng của ông ấy lên nhìn, thản nhiên nhìn một chút rồi lại đặt xuống, nói với ông ấy: “Chú Hà, cháu sẽ vào thẳng vấn đề luôn, thực ra cháu đến đây là vì cháu có chuyện muốn nhờ chú."
Hà Bàn Tử thấy dáng vẻ cô khá nghiêm túc thì lập tức “ừm” một tiếng nói thẳng: “Có chuyện gì vậy, Tiểu Điềm Điềm cứ hỏi.”
Cam Điềm vẫn không muốn vòng vo với ông ấy mà nói thẳng: “Nhặt được của hời là vận may.
Lúc đó cháu mua một bức tượng Phật bằng bạch ngọc của chú với giá 500 tệ.
Cháu đang mua sắm ở đây thì bị thu hút bởi nó.
Vì cháu thiếu tiền cậu hai Hứa nên phải bán cho anh ta, cháu muốn hỏi chú, chuyện này đơn giản chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Khi đó cô đi tìm đồ quý ở phố đồ cổ lớn nhất thành phố, lại nhặt được của hời, cô còn nghĩ rằng vận may của mình có thể tốt như thế, có được một bảo bối thật, sau đó lại dựa vào duyên phận để tìm được người mua, như vậy cô có thể giải quyết vấn đề cơm ăn và quần áo trước tiên, rồi lại thông qua người mua đồ của cô để tiến vào giới đồ cổ
Trong ngành này, đôi khi vấn đề chỉ là người mua.
Chuyện này yêu cầu năng lực xác định bảo vật của cô, nhưng tìm được bảo vật, tìm được người bán đều phải dựa vào may mắn, cô không cảm thấy năng lực của mình không tốt, nhưng hiện tại nghĩ lại lại cảm thấy - lúc đó có phải quá suôn sẻ hay không?
Vận may tốt tích cóp được lại bùng nổ vào cùng một thời điểm ư? Tìm được một bảo bối, tìm được người mua, còn trực tiếp trở thành cố vấn?
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều về điều đó vì cô tự tin vào khả năng của mình, tất nhiên cô đã quen với việc làm mọi việc mà không quan tâm đến cảm xúc cá nhân.
Cô và Phong Cảnh Hàn ngủ với nhau còn không nghĩ nhiều đến khía cạnh này, làm sao cô có thể nghĩ đến điều này khi hợp tác với Hứa Trí để xác định bảo vật chứ?
Chuyện này thực sự làm khó cô.