Sau Khi Ngủ Với Đại Lão Tôi Chạy


Sau lời nhắc nhở của Tống Tử Ngưng, bây giờ nghĩ lại, có phải mọi người dễ dàng rung động bởi khuôn mặt và dáng người cô hơn là năng lực của cô không?
Nghĩ kỹ lại, Hứa Trí thực sự là loại người khôn ngoan như Bá Nhạc sao? Nhìn thoáng qua là có thể thấy cô thật sự có thứ gì đó, liệu thứ đó có thể mang lại lợi ích cho anh ta không?
Cô không biết Hứa Trí có phải là Bá Nhạc hay không, nhưng cô biết Hứa Trí là một kẻ cặn bã trong tình cảm, phụ nữ thì nhiều vô số kể, những chuyện về tình trường của anh ta thì ngàn lời không kể hết.

Nếu nói Hứa Trí bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Thực ra chuyện giữa nam và nữ ban đầu không phải chỉ có ngoại hình thôi sao?
Cô tới hỏi Hà Bàn Tử chỉ là để xác nhận rõ ràng phỏng đoán của mình, nhưng Hà Bàn Tử lại cười ha hả, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi có lệ một câu: "Tiểu Điềm Điềm, sao đột nhiên cháu lại nghĩ tới chuyện này?"
“Chú không nói thì cháu cũng biết hết rồi.” Cam Điềm một chút cũng không muốn vòng vo với chú ấy: “Cháu chỉ ở đây để xác nhận với chú thôi.”
Nghe cô nói vậy, Hà Bàn Tử do dự một lát rồi nói: "Quên đi, để chú nói thật cho cháu biết.


Bức tượng phật bằng ngọc trắng đó đúng thật không phải do chú lấy được từ nơi khác, chính là Lão Trần của Vạn Bảo Trai đưa nó cho chú, ông ấy nói rằng chờ cháu đến thì chú sẽ lấy ra cho cháu xem, cũng nói rằng nếu cháu thích nó thì sẽ bán nó cho cháu với giá năm trăm nhân dân tệ.

Chú biết Hứa Nhị Thiếu có ý gì, trước khi đưa tượng Phật qua, anh ta đã quan sát cháu một thời gian rồi.”
Vừa nói chú ấy vừa chỉ vào cửa sổ tầng hai của Vạn Bảo Trai: "Anh ta cứ đứng đó, cầm kính viễn vọng, nhìn cháu ở Đào Bảo này.

có đôi khi anh ta có thể dành cả buổi chiều chỉ để nhìn cháu." Chú ấy nhìn về phía Cam Điềm, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh ta thích cháu, chúng tôi đều cho rằng cháu sẽ ở bên Hứa Nhị Thiếu, sao đột nhiên cháu lại trở thành tên họ Phong kia?"
Đây là một câu chuyện dài, nội tình phức tạp, Cam Điềm vốn không có ý định nói cho Hà Bàn Tử về mối quan hệ của cô với Phong Cảnh Hàn, nói thẳng: “Chuyện tình cảm phải xem duyên phận, như vậy so ra duyên phận của cháu và Phong tổng sâu hơn là với Hứa Nhị Thiếu.


Nói ra chú có thể không tin nhưng cháu thực sự không biết Hứa Nhị Thiếu thích cháu nên hôm nay mới tới hỏi chú.”
Hà Bàn Tử vẫn cười: “Chuyện này thì chú tin.

Hứa Nhị Thiếu quá văn nhã nội liễm, để có thể quen biết cháu, anh ta đã đi một đường vòng lớn như vậy mà không để cho cháu biết, giấu như vậy liệu ai có thể cảm động trước điều này đây? Thích sao, nên chủ động và táo bạo hơn một chút, cứ nói ra là được.

Giấu kín thì ai có thể đoán được đúng không?”
Cam Điềm mỉm cười, không bình luận gì với lời này của chú ấy.
Sau đó cô lại cười nói chuyện khác với chú ấy rồi rời khỏi đường Phỉ Thúy của thành đồ cổ.
Ngồi trên taxi trở về biệt thự, Cam Điềm tiếp tục im lặng suy nghĩ.
Dù Hứa Trí là người như thế nào, đối xử với người khác thế nào, anh ta cũng chưa bao giờ làm điều gì xấu với cô, đương nhiên anh ta cũng không thể nào chơi đùa tình cảm của cô được, trên đời này người có thể chơi cô có lẽ còn chưa ra đời.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận