Sau Khi Ngủ Với Đại Lão Tôi Chạy


Cam Điềm uống miếng nước, rút tờ khăn giấy lau nước mắt, cô vừa lau vừa hít mũi nói: "Cậu làm tôi cảm động quá! "Thấy mặt cô đầy nước mắt nước mũi như thật, La Xuy Tử cười "ha ha" một tiếng: "Chuyện nên làm, dù sao em cũng là cha chị mà đúng không?"Con mẹ nó lại chiếm của hời, Cam Điềm quay đầu trừng mắt, tuy không có sức uy hiếp nhưng La Xuy Tử vẫn thu lại nụ cười trên mặt, trở lại ghế sa lông ngồi, cậu ấy lấy đũa chọc lên bàn cho bằng nhau rồi tiếp tục gắp ăn.

La Xuy Tử muốn chuyển nghề sang ăn mày không phải là nổi hứng nhất thời.

Cậu ấy bày hàng xem bói một khoảng thời gian thì nhìn thấy mấy tên ăn mày kiếm lời hơn nhiều.

Hôm nay còn có một chuyện ngoài dự đoán xảy ra làm người ta căm ghét vô cùng, nghe nói ở thành phố Tân Hải xuất hiện một tên ăn mày mới, không thuộc trong nhóm ăn mày, không ai biết tên đó hết.

Tuy không thuộc nhóm nào nhưng giành chén cơm là một đối thủ mạnh.


Nếu có thân thế thê thảm thì thôi, lần này chàng trai hai mươi tuổi không què không mù, dáng dấp còn trắng trẻo đẹp trai.

Thiếu niên đẹp trai không ăn vạ, chỉ viết tấm biển có sáu chữ to: Biết nấu cơm, cần bao nuôi.

Điều khiến người ta tức giận là mấy chị gái bác gái đi ngang qua sẽ cho cậu ta tiền.

Tên nhóc này trắng trợn phá hỏng không khí nhóm ăn mày, không chỉ vậy mà còn dám giành chén cơm của người khác, đương nhiên ai cũng tức giận.

Rất nhiều người đã nhìn cậu ta không vừa mắt từ lâu, muốn làm thịt cậu ta, tuy không giết chết hay bị thương thì ít nhất cũng phải đuổi cậu ta đi.


Kết quả, tên nhóc này không phải dựa mặt ăn cơm mà còn biết đánh nhau.

Mười tám người không phải là đối thủ của hắn, người bình thường không ai làm lại.

Trong nhóm ăn mày không ai đối phó được với cậu ta, cục tức này không trôi được, vì thế dạo gần đây đang tuyển người, nói ai có thể tiêu diệt được kẻ phá hỏng địa bàn thì để người đó lên làm lãnh đạo.

Không được làm chủ nhóm ăn mày nhưng lãnh đạo mười tám người già trẻ không thành vấn đề.

La Xuy Tử tự nhận tài nghệ không tệ nên chủ động ứng cử, ngày mai đi xử tên ẻo lả kia.

Cam Điềm vừa ăn mì vừa nghe La Xuy Tử nói, ban đầu thì rất tức giận nhưng sau đó lại lưu manh cực kỳ, cô liếc hắn: "Cậu làm được sao? Đừng có để người ta đánh tàn phế đấy.

"La Xuy Tử hừ: "Em là người trải qua mưa gió nhiều, chẳng lẽ không đánh lại tên mặt trắng à?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận