Nàng nhất định sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!
Nghĩ đến đây, A Kiều không nhịn được trong lòng chua xót, đôi mắt ươn ướt.
"A Kiều, muội tỉnh rồi à?"
Sợ cái gì tới cái đó, đúng lúc này thanh âm của đại sư huynh bỗng nhiên vang lên.
Trong lòng A Kiều "lộp bộp": Nhất định là huynh ấy tới tìm mình tính sổ!
Nàng giả vờ không nghe thấy, buồn bực chui trong chăn không nhúc nhích, ý đồ tranh thủ cho mình thêm chút thời gian.
Đầu óc của nàng chưa từng vận hành nhanh như vậy bao giờ.
Kỳ Thịnh nhìn cục chăn nhô lên đang run rẩy không ngừng, bất đắc dĩ nói: "Đừng làm mình ngạt chết, ra đây đi.
”
“…”
A Kiều nhắm mắt lại, thấy chết không sờn vén chăn lên, ló đầu ra.
Tóc tai thiếu nữ rối bù, trên mặt ửng đỏ, đôi môi mím chặt, một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm đỉnh màn, ánh mắt rất là! Kiên nghị?
Kỳ Thịnh đứng ở mép giường bị nàng chọc cười, cười khẽ một tiếng.
Nhưng mà lọt vào tai A Kiều lại thành, đây là nụ cười trào phúng, đây là cười lạnh, là bùa đòi mạng của nàng.
Nàng không khỏi khẽ run lẩy bẩy.
Kỳ Thịnh bắt đầu nói tới chuyện chính: "A Kiều, chuyện đêm qua! "
Hắn đã nghĩ kỹ, hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Nếu A Kiều muốn, hắn sẽ kết thành đạo lữ với nàng, nếu nàng không muốn, hắn sẽ cố gắng nỗ lực, làm nàng bằng lòng.
"Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!", A Kiều giành nói trước.
Kỳ Thịnh:?
Hắn chậm rãi nhíu mày, rũ mắt xuống, lông mi che khuất vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.
Nàng cứ như vậy… Không muốn sao?
A Kiều khẩn trương nuốt nước miếng, nói: "Đêm qua tuy rằng! mặc dù là ta chủ động, nhưng, nhưng hình như là ta bị trúng thuốc nên mới vậy! "
“Ừ, là Mị Hồ.
" Kỳ Thịnh rất áy náy tiếp lời.
“Mị Hồ? Một trong Cửu Hồ của Thanh Khâu trong truyền thuyết?" A Kiều không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Kỳ Thịnh, “Nó, tại sao nó lại động thủ với ta?”
Đường đường là Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu, nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi hạ dược một tên tiểu đệ tử như nàng? Cái này hệt như vung kiếm giết muỗi vậy.
Kỳ Thịnh bắt gặp ánh mắt của A Kiều, bên tai có chút đỏ lên.
Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, nói: "Xin lỗi, việc này là do ta mà ra, giữa Mị Hồ và ta có chút ân oán tư nhân, lúc trả thù vô tình làm lan đến muội.
”
Giọng hắn càng trầm thêm, "Món nợ này ta sẽ đòi lại.
" Dừng một chút, hắn nhìn nàng, "A Kiều, là ta có lỗi với muội, muội muốn bồi thường gì cũng được.
”