A Kiều cảm thấy như trút được gánh nặng, thầm cảm ơn đại sư huynh.
Bài giảng bắt đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của đại sư huynh vờn quanh bên tai.
Hắn đọc kinh văn, A Kiều lại không hiểu sao nhớ tới đêm đó, hắn khàn giọng, hỏi nàng rằng hắn có thể cắn một miếng hay không, dỗ dành nàng nói một lát nữa sẽ không đau!
Kinh văn một chữ cũng không vào trong đầu, nàng cứ như vậy ngây ngốc học xong tiết học buổi sáng.
Nàng không dám nhìn Kỳ Thịnh nữa, cúi đầu bỏ đi.
Hạ Hòa đuổi theo, ôm A Kiều, áp sát lỗ tai nàng, cười hì hì nói: "Hôm nay ngươi là lạ ghê.
”
A Kiều thầm nhủ không ổn, nhất thời lắp bắp: "Đâu, đâu có! ”
Nàng không biết, bộ dáng cúi đầu này của nàng, ánh mắt né tránh kia, chỉ thiếu mỗi nước viết rõ hai chữ “chột dạ” lên mặt.
"Ngươi vừa nhìn thấy đại sư huynh là đỏ mặt liền, có phải ngươi! Thích huynh ấy hay không?"
A Kiều vội xua tay: "Không có!”
“Ồ? Vậy vì sao ngươi lại đỏ mặt?” Hạ Hòa khoanh tay, ép hỏi, vẻ mặt "Ta xem ngươi có thể bịa thế nào".
Lần này A Kiều thật sự nói không ra lời, dùng ngón tay xoắn góc áo, xấu hổ và giận dữ.
Nàng cũng không thể nói cho Hạ Hòa biết, nàng đỏ mặt là bởi vì bọn họ từng làm tình chứ?
Cắn cắn môi, nàng "Ai nha" một tiếng, đẩy Hạ Hòa chạy đi.
Lọt vào mắt Hạ Hòa, đây quả thực chính là tư thái tiểu nữ nhi sau khi bị người ta nhìn thấu tâm tư, thì lập tức thẹn thùng bỏ chạy.
Nàng ấy tỏ vẻ hiểu rõ mà cười, cũng không có đuổi theo.
A Kiều một đường chạy thật xa, mãi đến khi chân có chút mỏi nhừ, mới thở hồng hộc dừng lại.
Nàng tập trung nhìn lại, phát hiện mình vừa vặn chạy đến quảng trường lớn của Thanh Ngọc Môn.
Thanh Ngọc Môn chia làm vài tông phái, việc huấn luyện và quản lý ở các tông phái về cơ bản là độc lập, nói cách khác, đệ tử khác tông phái sẽ bị cách ly với nhau.
Tác dụng của quảng trường lớn công cộng chính là cung cấp cho các đệ tử các tông phái khác nhau hoạt động giao hữu trong thời gian rảnh rỗi, để bồi dưỡng tình cảm của các đệ tử, tăng cường tinh thần đoàn kết của Thanh Ngọc Môn.
Một số hoạt động quy mô lớn cũng sẽ được cử hành ở chỗ này, ví dụ như hoạt động phát biểu của chưởng môn.
Mới vừa tan học buổi sáng, bây giờ là thời gian dùng bữa sáng, số lượng đệ tử trên quảng trường thực ra không nhiều lắm.
A Kiều chuẩn bị tới nhà ăn dùng bữa sáng.