A Kiều run lên.
“A Kiều, không ngoan." Kỳ Thịnh lạnh lùng mở miệng, ngón tay trượt xuống, nắm chặt cằm A Kiều.
“Ưm."A Kiều không kiềm chế được phát ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng.
“Phải chịu phạt." Hắn tiếp tục nói.
“Sao, phạt thế nào..." A Kiều run giọng hỏi.
“Ừ, để ta nghĩ xem..." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cằm A Kiều.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại, nói: "Không bằng, đét mông thì sao?"
A Kiều:?!
Không đợi nàng kịp phản ứng, nàng đã bị Kỳ Thịnh ôm lấy.
Ngay sau đó trời đất quay cuồng, A Kiều bị đặt thành tư thế quỳ gối nép vào bàn, Kỳ Thịnh thì đứng bên cạnh nàng.
Thật sự quá xấu hổ! Khuôn mặt A Kiều nghẹn đến đỏ bừng.
“Đừng mà...!Đại sư huynh..." Nàng không thể động đậy, chỉ có thể uyển chuyển cầu xin tha thứ.
Kỳ Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không biết lấy đâu ra một cây thước.
Hắn nhẹ nhàng đặt thước dán lên mông nàng.
Cả người A Kiều run lên.
Ngay sau đó, thước giơ lên, lại dừng trên mông A Kiều, phát ra một tiếng "bốp".
Lực không mạnh, nhưng cũng đủ để cho A Kiều cảm thấy đau đớn ở mông.
“Á..." Nàng không khống chế được mà yêu kiều rên rỉ thành tiếng.
Ngay sau đó từng cái thước vung xuống, lực cái sau mạnh hơn cái trước.
“A...!Đại sư huynh...!đừng đánh nữa..." A Kiều cầu xin tha thứ, giọng nói mang theo chút nức nở.
Cũng không đau lắm, chỉ là...!quá xấu hổ.
Kỳ Thịnh không dừng lại, thước vẫn giáng xuống mông A Kiều.
A Kiều ô ô khóc, mồm miệng không rõ mà xin tha.
Không biết bị đánh bao nhiêu lần, đến khi A Kiều cảm thấy mông của mình đều có chút tê dại, Kỳ Thịnh mới chịu dừng lại.
Đang lúc nàng cho rằng tất cả đều sắp kết thúc, thì mông lại chợt lạnh - - váy bị vén lên, quần lót bị cởi xuống.
Ngón tay Kỳ Thịnh lướt qua mông của A Kiều, giọng nói có chút khàn khàn: "A Kiều, muội xem, mông của muội sưng đỏ lên hết cả rồi..."
A Kiều cúi đầu nức nở, cũng không trả lời.
Nàng chỉ hy vọng hắn kết thúc nhanh lên.
Ngón tay Kỳ Thịnh tiếp tục trượt xuống, rơi vào kẽ mông của nàng.
Gần như cùng lúc đó, A Kiều hiểu được hắn muốn cái gì.
Giống như đêm đó, dùng ngón tay cắm vào...
Ở trong học đường.
“Đại sư huynh đừng mà!" A Kiều hô lên.
“Đừng? Nhưng muội đã ướt hết rồi…” Kỳ Thịnh nói xong, giơ ngón tay mình tới trước mặt A Kiều.
Trên ngón tay thon dài hiện ra ánh nước dính dính.
“Hu hu hu, ta sai rồi, đại sư huynh, van cầu huynh đừng..." A Kiều khóc ròng nói.
Kỳ Thịnh cúi đầu cười một tiếng.