Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng



Đêm nay không trăng, trên màn trời chỉ có lác đác vài ngôi sao, có chút ảm đạm.

Bóng đêm thâm trầm, A Kiều bèn thi triển chú thuật biến ra mấy con đom đóm dẫn đường.

Ánh huỳnh quang ấm áp chiếu sáng một phần góc áo trắng như tuyết.

Kỳ Thịnh xoay người lại, mái tóc xõa tung, có thêm vài phần lười biếng và thân thiện hơn so với ngày thường.

Ánh sáng phản chiếu ngũ quan thâm thúy của hắn, đáy mắt mơ hồ có chút ý cười.

“Đại sư huynh, trùng hợp quá nha." A Kiều chắp tay sau lưng, cười híp mắt nói.

Đây đã là lần "trùng hợp" thứ n rồi.

Kỳ Thịnh ho một tiếng, nói: "Ừ, ta ra ngoài ngắm trăng.”


Giống như giấu đầu hở đuôi.

A Kiều yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ảm đạm, cố gắng thuyết phục bản thân: Có lẽ...!trong lòng đại sư huynh tự có một vầng trăng sáng.

“Chúc mừng muội, trở thành đệ tử Lăng Xuyên viện." Kỳ Thịnh nói.

“Vậy còn phải đa tạ đại sư huynh chỉ điểm.

Hôm nay ta đặc biệt mang đến hai vò rượu ngon tạ ơn đại sư huynh!" A Kiều giơ tay lên, quơ quơ vò rượu trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý, "Gia tộc Bội Dao sư tỷ ủ rượu, chuyên cống rượu cho hoàng gia, đây chính là tay nghề độc nhất vô nhị của nhà họ nha, ngày thường không dễ mang ra cho người ta uống.”

Kỳ Thịnh khẽ cười, một tay tiếp nhận một vò rượu: "Đa tạ.”

A Kiều rất là ngượng ngùng mà mở miệng: "Ừm...!Cái đó, uống rượu vẫn phải chú ý bầu không khí...!đúng không?"

Kỳ Thịnh gật đầu.


“Vậy đại sư huynh đi theo ta!”

Một lát sau, A Kiều dẫn Kỳ Thịnh đi tới trước một điện thờ tối đen.

A Kiều dẫn trước bay lên nóc nhà, hưng phấn vẫy tay với Kỳ Thịnh: "Đại sư huynh, mau lên đi!”

Kỳ Thịnh có chút do dự.

Tuy rằng trong môn quy không có viết không được phép leo lên nóc nhà, nhưng đây chung quy là thất lễ.

A Kiều bỗng ý thức được điều gì, vội vàng bổ sung: "Yên tâm, nơi này không có người ở!"

Lúc này Kỳ Thịnh mới thở dài một hơi, phi thân bay lên nóc nhà, tay áo bồng bềnh bay bay.

Mặc dù chỗ này không tính là cao, nhưng có thể thấy được kiến trúc chung quanh mái cong đỉnh nhọn, mái ngói như vảy, chằng chịt bắt mắt, dãy núi xa xa ẩn vào bóng đêm, lưu lại hình dáng mơ hồ.

Kỳ Thịnh bỗng nhớ tới một ít chuyện cũ.

Lần cuối hắn ngồi trên nóc nhà như vậy là năm hắn hai mươi tuổi, cùng với sư đệ Hứa Trừng.

Lúc ấy hai người đều còn trẻ, khí phách hăng hái, rất là khinh cuồng, đêm trăng leo lên nóc nhà uống rượu hát ca, ưng thuận lời hứa "Cứu giúp chính nghĩa, cứu tế thương sinh".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận