Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng


“Còn có một món quà nữa.



“Gì ạ?" A Kiều kinh ngạc hỏi.


Kỳ Thịnh đứng dậy, đưa lưng về phía A Kiều đón gió mà đứng.


“Thái Hư Kiếm Vũ.

" Hắn nhẹ giọng nói.


Đây là một trong những điệu múa kiếm rất nổi tiếng.


Nói xong, hắn giơ tay lên, trường kiếm ở trong tay hóa hình, rạng rỡ như nhật nguyệt.


Không có sát khí đằng đằng như khi chiến đấu, điệu múa kiếm chủ yếu toát lên vẻ đẹp thản nhiên.


Động tác vung kiếm liên miên không ngừng, như cầu vồng du long, đầu đuôi lần lượt, lại như nước chảy mây trôi.

Người múa kiếm có dáng người phiêu dật, mà kiếm quang như cầu vồng, không khỏi làm người ta hoa mắt mơ màng.



Có thể được trông thấy kiếm tu đệ nhất thiên hạ cầm danh kiếm thượng cổ vì nàng múa kiếm, đây là phúc phận cỡ nào a.


Nàng nghĩ tới một câu thơ: Đầy sảnh hoa say ba ngàn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu.


Chẳng qua thứ hun say nàng không phải hương hoa, mà là mùi rượu.


A Kiều ngơ ngác nhìn hình bóng hắn nhảy múa trong bóng đêm, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.


Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, cơ thể ấm lên từng chút một, A Kiều đầu váng mắt hoa, tầm mắt chậm rãi mơ hồ.


Kỳ Thịnh múa xong, thu kiếm lại, lúc xoay người lại phát hiện thiếu nữ đã ôm vò rượu, cái đầu nhỏ rũ xuống, tựa hồ ngủ quên mất rồi.


“…” Hắn nở một nụ cười bất đắc dĩ.


Uống một ngụm đã say rồi? Còn nữa! Hắn múa tốt như vậy, nàng lại không xem một chút nào sao?

Hắn đi tới bên cạnh A Kiều, cúi người, vỗ nhẹ vai nàng: "A Kiều, đừng ngủ ở đây.



A Kiều hừ hừ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn như trời quang mây tạnh, trong mắt ánh nước mê ly.



Cực kỳ giống với đêm đó.


Tự dưng cổ họng Kỳ Thịnh nghẹn lại.


“Ta đưa muội về, nhé?” Hắn nói xong, tính lấy vò rượu ra khỏi lòng ngực A Kiều.


Có vẻ như A Kiều nghe hiểu, thuận thế buông tay ôm lấy cổ Kỳ Thịnh.


Kỳ Thịnh sửng sốt.


Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả vào bên cổ hắn: "Đại sư huynh, múa đẹp lắm! "

Giọng nói của nàng mềm mại, khiến trái tim hắn mềm thành một vũng nước xuân.


Kỳ Thịnh cất vò rượu vào tay áo Càn Khôn, sau đó ôm A Kiều như ôm một đứa trẻ lên.


Hai chân A Kiều quấn quanh eo hắn.


Kỳ Thịnh thi triển pháp quyết, chỉ trong nháy mắt, hai người đã thuấn di vào phòng A Kiều.


Kỳ Thịnh đặt A Kiều lên giường, nhưng khi muốn đứng dậy, A Kiều lại không chịu buông tay.


Nàng ôm hắn đè xuống, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở đan xen.


“A Kiều, đừng như vậy! " Kỳ Thịnh khàn giọng nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận