Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng


Hắn thật sự sẽ không nhịn được.

Lần trước là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn không thể lặp lại lần thứ hai nữa.

A Kiều vặn vẹo: "Ừm...!Ngủ cùng ta...”

“…" Kỳ Thịnh bất đắc dĩ, "Buông tay ra trước đã, được không?”

“Hả?" A Kiều dường như không có nghe rõ, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Cánh môi mềm mại dán lên, giống như dòng điện làm tê liệt toàn thân Kỳ Thịnh.

A Kiều lần theo hình dáng trong trí nhớ, dùng đầu lưỡi phác họa, liếm láp cánh môi hắn.

Vẫn mê người hệt như yêu tinh.

Kỳ Thịnh không kháng cự được.

Hắn đảo khách thành chủ, hung hăng nghiền nát cánh môi nàng, công thành chiếm đất giữa răng và môi.

Chỉ chốc lát sau, A Kiều đã quăng mũ cởi giáp, liên tục rầm rầm: "Ô ô...”

Nàng buông bàn tay quấn quanh cổ hắn ra, ngược lại đẩy, đánh vào ngực hắn.


Lúc này Kỳ Thịnh mới thở hổn hển đứng dậy.

Cánh môi thiếu nữ đỏ bừng, như muốn nhỏ máu ra.

“Ô ô, huynh hung… bạo quá…” Nàng yếu ớt lên án.

“Ta là ai?” Kỳ Thịnh hỏi.

“Là đại sư huynh.”

Kỳ Thịnh có chút kinh ngạc nhướng mày: "Không ngờ còn nhận ra người.”

Hắn còn tưởng rằng nàng say rượu không nhận ra người nên mới hôn bậy hôn bạ.

A Kiều rất là đắc ý: "Ta đương nhiên...!biết.

Huynh là......!đại sư huynh…”

Kỳ Thịnh suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao muội lại hôn ta? Muội...!không sợ ta sao?”

A Kiều lắc đầu: "Đại sư huynh...!không đáng sợ.

Ta...!rất thích đại sư huynh...”


Trái tim Kỳ Thịnh hung hăng run lên.

“Muội nói… Cái gì?”

Ánh mắt A Kiều đột nhiên trở nên sâu xa, giống như nhìn xuyên qua thời không.

“Ta rất sùng bái đại sư huynh.

Khi còn bé, ta bị một đại yêu bắt đi luyện dược, là đại sư huynh đã chém giết gã, tư thế oai hùng hiên ngang.

Vì thế ta cũng muốn trở thành một kiếm tu.”

“Sau khi nhập môn, ta vẫn coi đại sư huynh là tấm gương của ta, là chuẩn mực để nỗ lực noi theo.”

Kỳ Thịnh yên lặng lắng nghe, nghĩ thầm: Thì ra bọn họ đã gặp nhau từ sớm.

Duyên phận quả nhiên là tuyệt không thể tả.

Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, lời nói, hành động ngươi tiện tay làm, sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với sau này.

“Mới đầu ta rất ngưỡng mộ huynh ấy, nhưng sau đó lại cảm thấy huynh ấy quá hung dữ, quá nghiêm túc, nên có chút sợ hãi.” A Kiều nói xong, bĩu môi.

Nhưng ngay sau đó, A Kiều lại vui vẻ ra mặt: "Nhưng mà, hình như là ta hiểu lầm huynh ấy rồi.

Chẳng qua là do huynh ấy không biết cách nói mà thôi...!Cũng có thể là, học môn quy nhiều quá dẫn đến choáng váng..."

“…”

“Phải không?” Kỳ Thịnh cười tự giễu, “Muội có biết chuyện xảy ra hồi mấy chục năm trước không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận