Mãi đến sáng ngày hôm sau, Tống Tử Thiên mới tỉnh dậy.
Cô mở điện thoại lên thì phát hiện cả màn hình đều là cuộc gọi nhỡ của Tạ Sở, đêm mình bản thân cô bị thầy Tiêu giữ lại phòng riêng, nên Tạ Sở tìm không thấy mình chắc chắn rất lo lắng.
Tống Tử Thiên lập tức gọi lại cho Tạ Sở, cô nói dối rằng thầy Tiêu là anh họ mình, thầy ấy không yên tâm để cô đi chơi riêng của bạn nam, hơn nữa thân thể cô còn không thoải mái, cho nên đã thuê phòng ở bên ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Nói chuyện điện thoại xong, Tống Tử Thiên phát hiện phát hiện Tiêu Minh không biết bỗng nhiên xuất hiện từ đâu, tựa bên khung cửa như cười như không mà nhìn cô, sau đó anh đi đến.
“Gọi điện thoại cho thằng nhãi đó? Các em đã đến mức độ khai báo hành trình cho nhau rồi sao?”
Trong giọng nói tựa như không việc gì của Tiêu Minh ẩn chứa một con dao, Tống Tử Thiên chỉ quay mặt đi không nhìn anh, cũng không trả lời lại, ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt góc chăn.
Thấy Tống Tử Thiên không nói năng gì, Tiêu Minh cũng chẳng cưỡng ép cô, anh lấy hai bộ quần áo từ trong ngăn kéo ra, dịu dàng mà cường thế giật phanh chăn của Tống Tử Thiên ra, để lộ ra thân thể trắng ngần mê hoặc kia, trên thân thể ấy phủ kín những dấu vết xanh đỏ.
Tiêu Minh nhìn như đứng đắn giúp Tống Tử Thiên mặc quần áo, nhưng bàn tay lại lưu luyến trên nơi phập phồng thu hút trên thân thể mềm mại của cô.
“Thầy, thầy mà còn như vậy nữa em sẽ không quan tâm đến thầy nữa đâu! Tạ Sở còn đang chờ em ở bên ngoài đó.
”
Tống Tử Thiên bị Tiêu Minh sờ đến thở hổn hển liên tục, bầu không khí dần dần trở nên không đúng nên cô phải mau chóng phanh lại.
Nghe thấy cái tên Tạ Sở, con ngươi của Tiêu Minh co rụt lại, sau đó lại làm như không có việc gì mà nói: “Chậc, đừng có cựa quậy, thầy đang giúp em mặc quần áo mà.
”
Vậy mà tiếp theo đó anh thật sự không có động tay động chân nữa, tuy rằng trong huyệt của Tống Tử Thiên vẫn còn hơi khó chịu, nhưng may mà cuối cùng vẫn ra khỏi cửa được.
Tạ Sở thấy Tống Tử Thiên và Tiêu Minh cùng bước ra thì sắc mặt trở nên hơi khó coi, anh ta cũng không ngu ngốc, anh ta biết cái người gọi là “anh họ” này không đơn giản, e rằng chuyến du lịch này của mình vẫn Tống Tử Thiên sẽ không còn yên bình nữa, nhưng rất nhanh anh ta đã điều chỉnh lại cảm xúc xong xuôi rồi bước đến tươi cười chào hỏi.
Tiếp theo đó Tạ Sở nói kế hoạch du lịch của mình ra, đương nhiên là Tống Tử Thiên không có ý kiến gì, Tiêu Minh thì nói mình sao cũng được, thế là ba người bọn họ cùng đồng hành một cái quái lạ.
Địa điểm vui chơi ở thành phố K rất nhiều, họ đi đến cổ thành trước tiên.
Cả đoạn đường Tiêu Minh hết sức ân cần, hắn vốn là kiểu người cực kỳ biết lấy lòng người khác, lại thêm cao lớn anh tuấn, khí chất ưu nhã.
Lúc anh lạnh mặt cũng có người theo đuổi anh như thiêu thân lao đầu vào lửa, chứ đừng nói gì đến khi anh đã cố ý lấy lòng.
Đương nhiên Tạ Sở cũng rất muốn thể hiện thật tốt trước mặt Tống Tử Thiên, nhưng bất kể anh ta có làm gì, cũng đều bị Tiêu Minh đi trước một bước.
Nhìn Tiêu Minh săn sóc lau mồ hôi giúp Tống Tử Thiên, Tạ Sở miễn bàn có bao nhiêu là nghẹn khuất.
Nếu như là trước đây, thầy Tiêu đối xử như vậy với mình, Tống Tử Thiên nhất định sẽ vui sướng như bay trên thiên đường, nhưng giờ đây sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế, cô không biết mình nên dùng thái độ như thế nào để đối xử với Tiêu Minh.
Tống Tử Thiên cũng nhìn thấy vẻ không vui của Tạ Sở, cô không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, chỉ đành vờ như không hay biết gì, cố hết sức tránh né sự đụng chạm của Tiêu Minh.
Mắt thấy màn đêm đã sắp buông xuống, ánh đèn khắp chốn gần xa đã tỏ tường, Tạ Sở có hơi nôn nóng, anh ta không muốn lãng phí cơ hội ở bên Tống Tử Thiên.
Vừa vặn sao chỗ bọn họ dùng cơm tựa bên sông hồ, phía dưới có rất nhiều thương lái xuất hiện trên đoàn thuyền, chuyên môn cung cấp dịch vụ cho du khách.
Tạ Sở chợt lóe lên ý tưởng, thừa dịp thầy Tiêu đi thanh toán mà mời Tống Tử Thiên cùng chèo thuyền.
Đúng lúc Tống Tử Thiên cũng muốn thưởng thức phong cảnh khác biệt nơi mặt hồ gợn sóng lăn tăn kia nên cô vui vẻ đồng ý.
Nhưng nào ngờ trong lúc đợi Tạ Sở mua vé, Tiêu Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tống Tử Thiên, hơn nữa còn không quan tâm sự giãy dụa của cô mà mạnh mẽ kéo cô lên con thuyền mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Tống Tử Thiên đứng không vững trên con thuyền lắc lư, Tiêu Minh vọt đến đỡ cô một cái, rồi cầm lấy mái chèo chèo đến trung tâm hồ nước.