Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn


“Vãn Vãn.

”Nam nhân gần như thì thầm tên nàng, trong đôi mắt mờ ảo, trên khuôn mặt thánh thiện lạnh lùng như mộng: “Là con sao?”Thật khó tưởng tượng, Tiên quân cao cao tại thượng lúc này lại thể hiện vẻ mặt quyến rũ như vậy.

Ngay cả đầu óc đang lân lân mê man, cảm giác có thể xỉu bất cứ lúc nào, Lâm Vãn có chút ngây người, trong thoáng chốc đã quên đi cơn đau đầu đang diễn ra.

Nàng thích thú tiến đến trước mặt sư phụ, nhịn không được đưa tay chọc vào mặt sư phụ, mịn màng có chút nóng bỏng.

Dáng vẻ của sư phụ như vậy, giống như những người được vẽ trong sách cấm mà nàng từng xem qua.

Đôi mắt đen nhánh ngấn nước, giống như hồ nước mờ mịt, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, tràn đầy dáng vẻ phóng đãng thuần khiết.

Sư phụ sao vậy, Lâm Vãn chớp chớp đôi mắt long lanh, nghĩ, rõ ràng nàng mới rời đi có một lúc thôi mà.

Sư phụ đã cô đơn sao?Lâm Vãn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cho rằng linh lực của sư phụ nàng rối loạn dẫn đến dáng vẻ quyến rũ là do… sự rời đi ngắn ngủi của nàng nên sư phụ cô đơn.

Đúng vậy, Lâm Vãn liền suy nghĩ đến chuyện này, không chịu được cô đơn, nàng thấy mình nghĩ rất chính xác.

Vì thế, nàng rất nhanh đưa ra kết luận, quả nhiên sư phụ không có nàng không chịu được.

Nếu nàng nhốt hắn ở chỗ nàng, nàng phải chịu trách nhiệm, sau này nàng phải thường xuyên đến đây thăm sư phụ, kẻo sư phụ cô đơn vì quá nhớ nàng.

Không thể vì chuyện thăng cấp mà trở nên lạnh nhạt với sư phụ.

Đôi mắt đen nhánh của Lâm Vãn sáng lên, lúc này ánh mắt ngây thơ vô tội híp lại.

Nàng chắc chắn là như thế, cười khanh khách vui vẻ sờ mặt sư phụ.

“Sư phụ, Vãn Vãn đã về, lần này người nhất định phải thưởng cho ta, ta…”Vừa nghĩ đến chuyện thăng cấp, cô cười càng vui vẻ, nhưng nụ cười trên môi Lâm Vãn cũng không kéo dài được lâu, giọng nói của nàng ngày càng yếu ớt, đầu càng ngày càng choáng váng.

Sau khi nam nhân đưa tay chạm lên đỉnh đầu, đầu của Lâm Vãn vẫn choáng váng, nàng không thể dùng sức, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể có một nguồn năng lượng đang chạy loạn khắp người.

Có chút khó chịu, nàng còn chưa nói muốn sư phụ thưởng cho cái gì, cả người liền xụi lơ, ngã trên mặt đất.

Sau khi nàng đến gần Ly Vọng, ý thức hỗn loạn của hắn cũng dần ổn định lại, nhất là khi mùi máu tanh nồng nặc trên người Lâm Vãn lặng lẽ xộc vào mũi hắn, da thịt toàn thân phảng phất như bị ăn mòn.

Hắn ngửi thấy mùi máu tươi trên người nàng.

Đồ đệ của hắn bị thương.

Nam nhân ngạc nhiên, đồng tử co lại.

“Lâm Vãn, con chảy máu?” Bởi vì quá lo lắng nên giọng nói không kiểm soát được, hắn lớn tiếng.

“Sư phụ, lần này người nhất định phải thưởng cho ta, nếu song tu không được thì dạy Vãn Vãn thần giao được không, ta đã nói rồi, sư phụ chỉ có thể là của ta, ta nhất định phải có được sư phụ, sư phụ không được từ chối, nếu không ta sẽ rất tức giận…”Lâm Vãn đầu váng mắt hoa, nói ra những lời đại nghịch bất đạo không biết sợ hãi.

Đúng là Ly Vọng bị tiểu đệ tử này làm cho phát điên, dạy dỗ không được, trách mắng cũng không xong, lúc này vẫn đang bận tâm đến vết thương của nàng.

“Đừng nói nhảm, để sư phụ xem vết thương…”“Ta không bị thương…” Lâm Vãn giải thích, nhưng hiển nhiên, giờ phút này lời giải thích của nàng vẫn còn rất yếu ớt.

Y phục màu đỏ trên người bị dính máu trở nên đỏ thẫm, thậm chí tà váy còn biến thành màu đen.

Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp cũng dính máu.

Tiểu cô nương ngày thường luôn nghịch ngợm vui vẻ đang ngã trên mặt đất, vô hồn, lời nói cũng không trọn vẹn, chỉ hé môi thở dốc yếu ớt, như cá thiếu nước, ánh mắt dần mờ đi.

“Sư phụ, ta không thấy rõ mặt của người…” Lâm Vãn cười nói, đầu càng ngày càng choáng váng, mí mắt dần dần nhắm lại.

Ly Vọng cũng biết máu trên người tiểu cô nương không phải là của nàng, chỉ riêng việc nhìn thấy cơ thể dính đầy máu của Lâm Vãn ngã trên mặt đất, cũng đủ làm cho khuôn mặt của vị Tiên quân này trở nên trắng bệch, mí mắt run rẩy.

Tiểu đồ đệ là một tay hắn nuôi lớn.

“Vãn Vãn, con đừng sợ, có sư phụ đây.

”Giọng nói Ly Vọng khàn khàn đang trấn an nàng.

Hắn muốn chạm vào nàng, kéo xiêng xích làm cả hang động như rung lên, tiếng xích sắt chói tai đột ngột vang lên.

Nhưng không có linh lực pháp lực, hắn không cách nào giải thoát.

Tiểu cô nương ngã xuống trước mặt hắn cách đó không xa, bởi vì bị sợi xích đen và đinh Toả Hồn khóa chặt, dù khoảng cách không xa nhưng hắn vẫn không thể chạm tới nàng, càng không cách nào kiểm tra được vết thương của nàng.

Lâm Vãn ngã trên mặt đất, ý thức hỗn loạn, mí mắt rũ xuống, cố gắng mở mắt ra nhưng không có cách nào mở nổi.

Nàng cảm giác rất khó chịu, có một luồng khí trong cơ thể quấy nhiễm linh mạch hỗn loạn của nàng, mặc dù đã thăng cấp đến Kim Đan kỳ, nhưng nàng vẫn không cách này khống chế được linh lực.

Nàng không thích cảm giác này.

Quả nhiên, nam nhân kia muốn làm hại nàng.

“Sư phụ… Vãn Vãn khó chịu.

” Lâm Vãn ngã trên mặt đất, lông mi khẽ động, nàng thành thật bày tỏ cảm xúc của mình, vừa nỉ non vừa nũng nịu.

Nghe tiểu đồ đệ nói khó chịu, môi mỏng của Ly Vọng mím thành đường thẳng, lông mày đen nhíu chặt, vẻ mặt ửng đỏ lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt ảm đạm lại đau thương.

Sợi xích sắt màu đen bị Lâm Vãn hạ cấm chế, nếu hắn cố gắng giải thoát, sẽ bị cấm chế phản vệ, đinh Toả Hồn đâm xuyên qua hai mươi bốn linh cốt trên cơ thể hắn, linh lực hắn sử dụng cũng bị hạn chế, trừ khi… Lông mi dài ướt át, ánh mắt dịu dàng của nam nhân nhìn thiếu nữ ngã trước mặt hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui