Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn


Ly Vọng còn chưa kịp ngăn cản tiểu đồ đệ của mình, đã bị ấn ở trên giường.

Thiếu nữ ngồi ở trên người hắn nhếch khóe miệng lên, một biểu tình đắc ý, chỉ là nơi khóe mắt của nàng còn cất giấu một chút bất lực và buồn bã.

Nàng không nhịn được suy nghĩ, kết quả trong sách sẽ thật sự xảy ra sao… Sư phụ vốn sẽ không làm tổn thương nàng như vậy đâu, có đúng hay không… Nhưng mấy vấn đề này chỉ khẽ thoảng qua đầu nhỏ của nàng trong chớp mắt, đã lập tức bị sự phấn khích vì trở nên mạnh hơn khi chuẩn bị song tu thay thế.

"Vãn Vãn…" Đôi tay của Ly Vọng bị nàng đè lại không thể động đậy, đôi mắt nửa mở của hắn thoáng nhìn thấy được sự tức giận và buồn bã trong mắt thiếu nữ, đau lòng nhíu mày nhưng lại không thể làm được gì.

"Sư phụ sẽ không rời bỏ con, sư phụ cũng sẽ không để cho bọn họ thương tổn con…" Hương thơm trên người thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi hắn, khiến nam nhân đầu đau như búa bổ, lại vẫn dịu dàng nói: "Chỉ cần Vãn Vãn nhận sai, sư phụ liền có lý do bảo vệ con, Vãn Vãn, lần này hãy nghe lời sư phụ nói được không…”Xưa nay, giết hại đồng môn luôn là điều cấm kỵ của phái Thanh Vân môn, môn quy lưu truyền từ thời thượng cổ đã được viết rất rõ ràng… Những kẻ giết hại đồng môn sẽ phải chịu hình phạt sét đánh lửa thiêu.

Hắn là tông chủ của Thanh Vân môn, chỉ cần tiểu đồ đệ của hắn hạ mình nhận sai, hắn sẽ có lý do để bảo vệ nàng, thay nàng lãnh phạt.


"Nhận sai? Nằm mơ.

" Lâm Vãn mặc kệ hắn nói gì, nàng tuyệt đối không thể nhận sai.

Lâm Vãn vốn cho rằng nàng không sai, vậy vì sao phải nhận sai.

Lần này nàng sẽ không nghe theo sư phụ của nàng, hơn nữa lúc này lực chú ý của Lâm Vãn hiển nhiên đã bị chuyện song tu này hấp dẫn.

Nàng chơi rất vui vẻ, một phát kéo dây lưng của sư phụ nàng ra, lột toàn bộ quần áo ở thân trên của hắn xuống, nhìn thấy nửa thân trên của bản thân lõa lồ, màu mắt sư phụ mông lung.

Trắng nõn gầy chắc, làn da rõ ràng, mái tóc dài như mực của nam nhân bị xõa ra càng làm nổi bật màu da trắng lạnh của hắn, tuấn mỹ đẹp đẽ, mà đuôi mắt bị nhuốm đỏ kia thoáng giương lên vô cùng gợi tình.

Không giống Tiên quân, lại giống như yêu nghiệt, nhưng mà… Sư phụ thật là đẹp… Lâm Vãn nhìn thân thể xinh đẹp của sư phụ nàng cảm thán, chân mày xinh đẹp không khỏi khó xử nhăn lại.

Vậy phải bắt đầu song tu như thế nào đây… Tuy rằng nàng thật sự rất thích hôn ngực của sư phụ, nhưng mà nếu chỉ hôn thôi… hình như cũng không thể tăng tu vi?Có điều, mặc dù đồ đệ như nàng không biết, nhưng mà sư phụ chắc chắn sẽ biết!Lâm Vãn hạ người xuống, dựa vào lồng ngực trần của sư phụ nàng, khuôn mặt nhỏ dán lên, ngây thơ vô tội nói: "Sư phụ, ta không biết phải song tu như thế nào, người chỉ dạy cho Vãn Vãn nha.

”Giọng nói của tiểu cô nương yêu kiều mềm mại, Ly Vọng vốn đã thần hồn ý loạn, âm thanh truyền đến bên tai, thân thể không thể khống chế mà run lên.

Nhưng ngay sau đó, ý thức còn sót lại của hắn nhắc nhở hắn… Đồ đệ của hắn đang làm chuyện kinh thiên gì.

Tiếp theo lại muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo.


"Vãn Vãn, chúng ta là sư đồ, không thể song tu.

”Ly Vọng muốn đẩy tiểu đồ đệ của mình ra, khi bàn tay bị xiềng xích sắp sửa nhấc lên, thiếu nữ đã nhạy bén nhận ra sư phụ nàng đang giãy giụa, nhẹ nhàng tìm được một cái linh cốt trước ngực hắn, lòng bàn tay lóe lên một luồng ánh sáng vàng, ngay sau đó, nàng không chút do dự mà giam cầm xuống tầng thứ năm… Sau đó, nàng lại đẩy đinh Tỏa Hồn khoá linh cốt của nam nhân vào sâu mấy tấc.

Cơn đau đớn do gãy xương đánh úp lại, một búng máu trào lên trong cổ họng, Ly Vọng sắp sửa hộc máu nghĩ đến… Tiểu đồ đệ của hắn đang ngồi ở trên người mình, đợi khi hộc máu sẽ bắn lên mặt nàng.

Nàng không thích, chắc sẽ sợ hãi.

Nghĩ như vậy, hắn cố gắng nuốt máu trở xuống, bên môi dần dần đỏ lên.

"Sư phụ không thể trốn nha.

" Lâm Vãn tri kỷ lau vết máu bên môi của Ly Vọng, giống như một tiểu hài tử, lại không muốn xa rời mà dán vào ngực hắn: "Hôm nay sư phụ nhất định phải song tu với ta.


”"Vãn Vãn, ta và con là sư đồ.

" Bởi vì đau đớn, giọng nói của hắn càng thêm nhẹ, khẽ khẽ khàn khàn, kiên nhẫn dạy dỗ nàng: "Sư đồ song tu là trái luân thường đạo lý, từ nhỏ sư phụ đã dạy dỗ con, chẳng lẽ con đều không nghe lọt sao?”Ly Vọng vẫn luôn cho rằng bản thân dốc lòng dạy dỗ đồ đệ là tiểu đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, đồ đệ đã sớm bị hắn nuôi hư rồi… "Sư đồ thì sao, người là nam ta là nữ, tại sao lại không thể song tu…" Lâm Vãn ngước lên từ ngực của hắn, đưa tay sờ soạng khắp nơi, sờ lên sờ xuống như đang nghiên cứu phải song tu như thế nào… Hình như những chuyện đó trong sách đã nói… Tay nàng sờ loạn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy sư phụ của nàng khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, nghe thấy giống như đang rất khó chịu nhưng mà lại không giống lắm.

Lâm Vãn sửng sốt hai giây, lại liên tưởng đến những bức tranh vẽ cảnh song tu trong sách, lập tức liền nhận ra!Hình như là như vậy!Chính là như thế này như thế kia rồi sau đó như thế nọ!Tiểu cô nương như đã phát hiện ra chuyện kỳ diệu gì đó, khẽ cười vui vẻ, hai mắt sáng lên, vừa mới nâng tay đã gặp phải khó khăn.

Việc này, nàng cũng không thể làm một mình đúng không? Hiện tại sư phụ là một bộ dáng liệt nam trinh tiết thà chết chứ không chịu khuất phục, chờ đến sau khi song tu hiệu quả không tốt thì phải làm sao.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận