Bên trong hang động trên đỉnh Lăng Vân Phong, mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc và có một mùi thơm kỳ lạ đang tràn ngập, làm ướt đẫm khắp mọi nơi.
Trong bóng tối, một nam nhân với sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mi dài đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống, môi mỏng của hắn dính đầy máu.
Khi Thanh Tâm Linh bị máu của thiếu nữ dính vào, thì Ly Vọng cũng đã cảm nhận được điều đó, lồng ngực của hắn run lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Thanh Tâm Linh là một vật linh thiêng, khi mà chính tay hắn đeo nó lên cổ tay của thiếu nữ thì hắn cũng đã nhỏ một giọt máu của mình lên nó làm phép.
Nếu như ma khí trong thân thể của tiểu cô nương có biến động khác thường, trở nên hỗn loạn và khó trấn áp thì Thanh Tâm Linh sẽ truyền sự thay đổi đó đến cho hắn biết.
Còn nếu Thanh Tâm Linh bị dính máu tươi của nàng thì dù ở đâu hắn cũng sẽ có thể cảm nhận được lúc đó nàng gặp tình cảnh nguy hiểm.
Chính vì vậy, khi máu của Lâm Vãn rưới lên trên Thanh Tâm Linh thì Thanh Tâm Linh liền có phản ứng dữ dội, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, Ly Vọng đã cảm nhận được điều đó, hắn cũng đã đoán được rằng có chuyện gì đang xảy ra, trái tim của hắn giống như bị xé nát, đồng thời máu cũng trào lên.
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ, tiếng nói nhỏ nhẹ giống như là tiếng kêu của một chú mèo con, nghe thấy nàng đang thì thầm mà gọi sư phụ.
Hắn chính là sư phụ của nàng, lúc nào hắn cũng nghĩ rằng, tiểu đồ đệ của hắn rất đáng yêu, rất yếu đuối và đặc biệt nhất là rất sợ đau.
Bỗng nhiên, Ly Vọng giật mình một cái, mặc dù hắn đã cố gắng để có thể kiềm chế, ổn định lại tinh thần và trái tim đang đập nhanh, nhưng mà giọng hắn vẫn không thể kiềm được mà run run, đứt quãng không nói thành câu.
Trên người hắn vết thương cũ vẫn chưa lành, lại còn đang bị giam cầm bởi đinh Tỏa Hồn, nhưng mà vì hắn quá lo lắng cho nên trái tim trong ngực càng thêm đau xót, máu không ngừng chảy ra, làm cho bờ môi của hắn càng rực rỡ.
Sau đó, hắn lại tiếp tục nghe thấy tiếng tiểu đồ đệ vừa cười vừa khóc lại kêu đau, tiếng khóc nức nở không ngừng truyền đến, làm cho tim hắn như bị dao cắt thành từng miếng nhỏ, trong lòng không ngừng chấn động run lên.
Trong một lúc nào đó, hắn đã từng nghĩ rằng nếu như hắn lấy trái tim của mình ra đưa cho nàng, có thể làm cho nàng không khóc, không đau nữa, thì người sư phụ là hắn đây cũng sẽ đồng ý ngay.
"Vãn Vãn đau quá, tất cả bọn họ đều bắt nạt ta, đều muốn giết chết ta…”Tiếng khóc chịu đựng, nhẫn nhịn của tiểu cô nương không ngừng truyền đến, làm cho cả hai mắt của Ly Vọng càng ngày càng ẩm ướt, hắn giơ ngón tay lên, trên đầu ngón tay dần dần ngưng tụ ánh sáng màu vàng.
"Sư phụ, người hãy giúp Vãn Vãn, có được không, Vãn Vãn thật sự thích sư phụ nhất…”Tiểu cô nương vẫn đang khóc, vẫn đang khóc trong đau đớn, trái tim của Ly Vọng giống như đang nhéo một cái thật mạnh, khuôn mặt của hắn tái nhợt gần như là trong suốt, đôi mắt rũ xuống, cùng lúc đó môi bị chính hắn cắn đến chảy máu.
Rồi sau đó, trong tiếng kêu khóc không thể chịu đựng thêm nữa của tiểu đồ đệ, bàn tay hắn liền ngưng tụ lại pháp lực tìm đến một chỗ trên lồng ngực của bản thân, chạm tay vào vị trí của ba cây linh cốt.
Ba cây, nếu như phá nát ba cây linh cốt này thì chắc có thể đủ để hắn thoát được khỏi sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn.
Ly Vọng rất lo lắng cho tiểu đồ đệ, khi nghe thấy tiểu đồ đệ khóc, hắn như là quên đi hết mọi thứ.
Cũng đã quên đi… ở trong mắt của những người khác, bản thân hắn chính là tông chủ của Thanh Vân môn, là đệ nhất Tiên quân ở tận trên cao không thể với tay đến, nhưng khi mà bốn cây linh cốt bị gãy nát, thoát khỏi sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn, vậy khi kiếp nạn phi thăng đến thì hắn hoàn toàn không nắm chắc rằng bản thân có thể vượt qua hay không.
Nhưng vào lúc này, hiển nhiên là nam nhân không còn quan tâm đến những điều này nữa.
Hắn cố gắng hết sức để ổn định lại hơi thở đang hỗn loạn của bản thân, ngay sau khi ý thức đã tỉnh táo hơn một chút thì hắn nhẹ nhàng lên tiếng an ủi tiểu đồ đệ, dỗ dành nàng nói: "Vãn Vãn, đừng sợ, nói cho sự phụ biết bây giờ con đang ở đâu?”.