“Đệ tử không dám! Xin tông chủ minh giám!”Trường kiếm của Ly Vọng từ phía chân trời bay đến, sau khi thấy một kiếm đã có thể phá tan kiếm trận, thì tất cả mọi người đều quỳ xuống, không ai dám tiếp tục trận chiến này, mọi người đều im lặng mà quỳ.
Dù sao thì ở trước mặt của sức mạnh tuyệt đối, tất cả bọn họ chỉ có thể thần phục.
Tà khí ở trong Vạn Yêu Quật đã bị thanh kiếm rửa sạch, linh lực chói mắt và thuần khiết của Tiên quân đã quét qua khắp mọi nơi, những đám mây màu đen ngay lập tức bị trừ khử, biến mất không một chút dấu vết, ngay cả những tiếng kêu gào cả ngày của những ma vật dưới đáy vách núi cũng không còn nghe thấy.
Đây chính là sự thể hiện toàn bộ thực lực của tông chủ Thanh Vân môn, không có một người nào, kể cả là chính tứ đại trưởng lão, cũng hoàn toàn không thể so sánh được với hắn.
Nam nhân mặc trên người bộ y phục trắng như tuyết, mái tóc đen như thác, khuôn mặt đẹp giống như thần linh nhưng sắc mặt của hắn lại rất lạnh lùng, thể hiện sự không thể xâm phạm được, mà bây giờ hắn lại cẩn thận ôm tiểu đồ đệ vào trong lòng ngực, bàn tay của hắn đang nắm chặt cái eo thon nhỏ của tiểu đồ đệ, lại không kiềm chế mà hơi run lên vì sợ hãi, lo lắng.
Các khớp xương ngón tay của hắn đều nhô ra, trên tay có những nốt chai sạn rất rõ rệt, hắn vô ý thức đưa đầu ngón tay xoa nhẹ nhàng trên eo của tiểu đồ đệ, sợ rằng nàng sẽ lại biến mất lần nữa, cho nên hắn muốn ôm chặt nàng thêm một chút, trên tay nổi đầy gân xanh lại tăng thêm một chút sức lực, mã cho đến một lúc sau mới cảm thấy được nhẹ nhõm.
Ở trong mắt hắn, tiểu đồ đệ của hắn vốn rất là mong manh, yếu ớt cho nên hắn cần phải che chở, bảo vệ, lúc này nàng lại còn đang bị thương, dựa vào dựa vào lồng ngực của hắn, nhìn cả người mềm mại giống như là không xương, Ly Vọng lo sợ rằng nếu hắn dùng thêm một chút sức thì nhất định có thể làm cho nàng tan nát ngay… Hắn tự suy nghĩ và hiểu rằng, lúc này hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén tình yêu dành cho tiểu đồ đệ của hắn… Hắn không thể ôm nàng quá chặt, không thể ôm nàng quá chặt… hắn chỉ nhéo nhẹ vào eo của tiểu đồ đệ.
"Vãn Vãn… Sư phụ đã đến đây rồi, đừng sợ.
" Lúc nãy giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, vậy mà giờ đây lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đôi môi đỏ như máu của nam nhân dán sát vào tai của thiếu nữ, giọng nói của hắn khàn khàn, lời nói vừa dứt, thì hắn đã giơ tay lên vuốt lại mái tóc của nàng, biểu cảm và hành động không dùng lời nào để diễn tả là biết có bao nhiêu là nhẹ nhàng, cưng chiều.
Nàng thì đang bị thương, còn hắn thì trái tim giống như bị dao cắt từng nhát nhỏ, sắc mặt tái nhợt, nhìn cũng không tốt hơn nàng là bao.
Đứng tại đây, trước mặt tiểu đồ đệ này, dáng vẻ của Ly Vọng đã không còn là một vị Tiên quân lạnh lùng, mà thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận bảo vệ, băng tuyết trong ánh mắt đã tan đi, dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
Những người bên dưới hình như đã quá quen với việc nhìn thấy cảnh tượng tông chủ lạnh lùng của bọn họ lại chăm chút từng tí, nhẹ nhàng chăm sóc cho tiểu đồ đệ của hắn, việc sư đồ yêu nhau chính là một điều cấm kỵ, môn quy cũng không cho phép việc này, huống chi là đồng môn lại càng không được nhắc đến chính vì thế bọn họ vẫn không có suy nghĩ gì nhiều, trên mặt của họ không có biểu hiện sự ngạc nhiên quá nhiều, nhưng mà vẻ mặt của bọn họ vẫn tái đi, không kiềm được mà run rẩy, sợ hãi.
Không được sự đồng ý của tông chủ đã bố trí kiếm trận để giết chết đồ đệ của hắn, giờ thì tông chủ của bọn họ đã tự mình đến đây, kiếm khí của hắn chỉ chút nữa là đã chém nát tất cả mọi thứ, thử hỏi xem bây giờ bọn họ làm sao có thể không sợ hãi sao.
Trên người của đệ nhất Tiên quân có một loại uy áp rất nặng, phía dưới có một đám người đang quỳ, nhưng mà Ly Vọng cũng không vội lên tiếng, bây giờ hắn đang truyền thêm linh lực vào giữa mi tâm của tiểu đồ đệ nhằm để tạm thời có thể trấn áp ma khí trong người của nàng, sau đó, lại từ từ giúp tiểu đồ đệ chỉnh lại mái tóc đang bị rối bù, cuối cùng ánh mắt của hắn liếc qua toàn bộ những người còn lại.
"Không dám sao.
" Giọng nói của hắn lạnh lùng, lời nói ra mặc dù không thể hiện sự tức giận, nhưng mà nó lại mang theo một loại uy áp làm cho những người phía dưới phải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không thể chịu nỗi, mà tất cả đều cúi gầm mặt xuống.
"Kiếm trận đã bố trí xong, đây chính là không dám sao?”Lông mi của Ly Vọng cụp xuống, khóe môi hắn cong lên cười mỉa mai, nói: "Nếu như ngày hôm nay bổn quân không đến đây, thì có phải là đồ đệ duy nhất của ta đã chết rồi có phải không?”Vừa dứt lời, nam nhân liền cụp mắt xuống nhìn tiểu cô nương đang dựa vào lồng ngực của hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa đào của tiểu cô nương giờ đây lại không có một chú máu, trên khóe môi vẫn còn đang mang theo nhiều vết máu, đôi lông mày của hắn khẽ cau lại, vẻ mặt bất an, trên lông mày mang theo lửa giận không đen kịt.
Trái tim hắn giống như bị nhói lên, nước da nhợt nhạt, ánh mắt sâu thẩm, giọng nói thì lại trầm thấp bức người, đè áp lên trên đầu của mọi người: "Trong mắt của các ngươi còn có vị tông chủ là ta nữa hay không?”Nghe qua giống như là một cách nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngay sau khi những lời này vừa dứt thì uy áp của Ly Vọng mang đến lại càng tăng thêm, khóe miệng của không ít người đã chảy máu, tất cả đều cầu xin tha thứ… "Đệ tử không dám, kính xin tông chủ bớt giận!”.