Tất nhiên, Phù Thanh biết rõ rằng, tông chủ của bọn họ là một người ngay thẳng, từ trước đến nay, xử lý bất kỳ chuyện gì cũng đều thật công bằng, nghiêm minh, cho nên vì thế ả mới mang nhiều chuyện liên quan đến đồ đệ của hắn ra để nói như vậy, bản thân hắn là tông chủ, tuy rằng không muốn xử phạt đồ đệ của mình, nhưng hắn cũng sẽ không thể làm gì khác được.
Bởi vì, môn quy không thể làm trái được.
Nghĩ đến điều này, âm lượng của Phù Thanh tăng lên, trong giọng nói cũng mang theo sự xúc động: “Sư huynh, không cần biết là có bất kỳ lý do gì, nhưng mà trong môn quy đã quy định rất rõ ràng, giết hại đồng môn chính là điều cấm kỵ! Hơn nữa người có biết được rằng, nàng ta đã giết hại bao nhiêu người hay không, tất cả là mười bốn đệ tử đã chết dưới kiếm của nàng ta, điều này vô cùng tàn nhẫn.
”“Gọi bổn quân là tông chủ.
” Hắn nhàn nhạt nhắc nhở, nhưng ẩn giấu sâu bên trong lời nói chính là sự xa cách và sự lạnh lùng đến tột cùng.
Đối với những người khác, Ly Vọng luôn luôn có thái độ như thế, duy nhất, chỉ khi nào đối với tiểu đồ đệ của hắn, thì hắn mới có biểu hiện ra sự dịu dàng như là gió mùa xuân, vô cùng dung túng, cưng chiều, đến mức không có bất kỳ một giới hạn nào.
Phù Thanh hoàn toàn sững sờ khi nghe thấy lời của hắn nói, sắc mặt có một chút tái nhợt, thấp thoáng trong đôi mắt đã có nước mắt nổi lên.
Ly Vọng khàn khàn nở nụ cười nhạt, nghe không ra được cảm xúc hiện tại của hắn, sau đó, hắn quay mắt nhìn về phía tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: “Phù Thanh trưởng lão nói rất đúng, dựa theo môn quy, sát hại đồng môn thì tất nhiên phải bị trừng phạt…”Nghe thấy như vậy, đôi mắt đang tối tăm của Phù Thanh bỗng nhiên sáng trở lại, nhưng mà trước khi trên gương mặt của ả nở nụ cười thì Ly Vọng đã tiếp tục lên tiếng.
"Lâm Vãn chính là đồ đệ của bổn tông chủ, những việc nàng là ra đều là do bởi vì ta đã dạy dỗ không nghiêm, cho nên ta không phải là một sư phụ tốt, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, tâm trí cũng chưa trưởng thành, vì thế nếu như ta đã là sư phụ của nàng thì cũng nên thay nàng để gánh chịu trách nhiệm này, gánh chịu hình phạt thay nàng.
”Ly Vọng lạnh nhạt mà nói ra, một thân dài đẹp đẽ đứng lên, áo bào bị gió cuốn lên, dung mạo giống như gió nhẹ nhàng bước đi: “Ba ngày sau, bổn quân sẽ tự mình đi đến tháp Triều Vân, để chịu hình phạt sét đánh lửa đốt.
”Lời nói của hắn vừa dứt, cả một đám người đều im lặng, tất cả đều thể hiện sự khiếp sợ, có vài vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ biết thở dài.
Còn Phù Thanh nghe xong thì đồng tử cũng bị chấn động, đầu ngón tay đâm vào da thịt, không cam lòng, oán hận lại không thể nào tin tưởng sự thật này.
Đến tháp Triều Vân chịu sét đánh lửa đốt chính là hình phạt nặng nhất ở trong Thanh Vân môn, nếu như người có tu vi không cao mà chịu hình phạt này thì hoặc là sẽ bị hồn phi phách tán, hoặc là sẽ bị hồn vía lên mây… Cho dù sư huynh có là tông chủ, tu vi cao ngất không ai có thể sánh bằng, nhưng nếu phải chịu ba ngày sét đánh lửa đốt, thì nhất định cũng sẽ bị lột da, xương cốt đau đớn, không biết linh cốt có thể chịu được không… Vì đồ đệ kia, mà hắn lại có thể làm đến mức như thế này hay sao… Đúng là đồng ý vì nàng mà chịu hình phạt nặng nề như vậy hay sao… "Còn chuyện phá hủy trận pháp cần phải điều tra thật rõ ràng, nhưng nếu như sự việc này không phải do Vãn Vãn gây nên, vậy thì tất cả các ngươi phải cùng xin lỗi nàng, đồng thời chiếu theo môn quy cũng phải bị xử phạt, vì hành vi của ngày hôm nay sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
”Hắn cong môi mỉm cười, nhưng giọng nói đầy uy nghiêm: "Như vậy thì đã công bằng hay chưa?”Cho đến tận bây giờ, đã không còn ai dám hé răng nửa lời, cũng không còn ai dám nói ra nửa từ gì, đến ngay cả Phù Thanh đôi mắt cũng đều đỏ hoe, vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mà suy nghĩ một lúc, lại quyết định không nói nữa.
Việc này, Ly Vọng đã suy nghĩ rất cẩn thận, hắn là sư phụ của nàng, nên thay thế tiểu đồ đệ chịu phạt, điều này sẽ không làm trái với môn quy.
Sau khi xử lý việc này xong thì tiểu cô nương đang nằm trong ngực cũng dường như là đã nhận ra một điều gì đó, cho nên đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhăn lại.
Nàng đang bị thương, cho nên ma khí trong cơ thể không thể trấn áp được nên đã ảnh hưởng đến tâm trí của nàng, linh lực và ma khí đang hỗn loạn, đối kháng với nhau, đến cuối cùng Lâm Vãn không thể nào chịu đựng được nữa, cho nên khi ánh sáng từ sư phụ của nàng chiếu đến, nàng cũng đồng thời ngất đi.
Phía sau lưng, nàng hình như là cảm giác được bị người nào đó ôm vào trong lòng ngực, nàng kêu khẽ lên hai tiếng, đầu óc choáng váng quay cuồng, mơ mơ màng màng, chỉ có thể cảm nhận rằng cái ôm này thật sự rất ấm áp.
Bên trong không khí hình như phảng phất có một mùi hương mát lạnh mà nàng rất thích, hai tai của nàng đỏ bừng khi có một làn hơi ấm áp thổi qua, nàng cảm thấy rất thoải mái, cho nên nàng suy nghĩ muốn cố gắng mở to hai mắt để nhìn xem thử, nhưng mà cho dù có dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể mở được, thử đi thử lại nhiều lần đều không thể được.
.