Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu


Vẻ kinh ngạc thoáng vụt qua trong mắt Diệp Ca.
Đây là lần đầu tiên vẻ mặt của anh thay đổi trong buổi tối hôm nay, như một vết nứt rất nhỏ chợt xuất hiện trên tấm mặt nạ hoàn hảo, phơi bày ra một chút cảm xúc chân thật của anh.
Hành lang lặng như tờ.
Dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng “rè rè” của bóng đèn cảm ứng trên trần nhà.
Cậu bé đi về phía anh từ cuối hành lang, bóng tối cuộn thành vòng xoáy sau lưng cậu, nuốt chửng ánh đèn từng chút, từng chút một.
“Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
Diệp Ca không nhúc nhích.
Anh không lùi lại, cũng không bước lên, chỉ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cậu bé tiến từng bước về phía mình.
“Sao anh không đến tìm em?”
Cậu bé bước từng bước.
Hỏi hết câu này đến câu khác:
“Anh, anh không thích em nữa ạ?”
Khoảng cách giữa hai người dần dần ngắn lại, cho đến khi chỉ còn lại một bước.
Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to tròn đen kịt u ám nhìn Diệp Ca, giọng nói xen lẫn cái khàn khàn đặc trưng khi thiếu niên vỡ giọng:
“Sao anh lại bỏ rơi em?”
Diệp Ca nhìn đứa nhỏ trước mắt, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào sâu trong đôi mắt nhạt màu, như mặt biển u ám trước khi giông bão ập tới.
“Anh, em lạnh quá.” Cậu bé buồn bã nhìn hắn, đôi vai gầy yếu khẽ run, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen láy.
Cuối cùng, những ngón tay buông thõng bên hông Diệp Ca khẽ giật.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
Đứa nhỏ tựa cái cằm hơi nhọn lên bờ vai gầy yếu của chàng thanh niên.

Ở nơi đối phương không nhìn thấy, tròng mắt và con ngươi cậu bé bỗng hóa thành màu đen, đôi môi nhợt nhạt đỏ dần như nhuốm máu cong lên một cách quái dị.
Lúc này, người thanh niên ghé miệng sát bên tai cậu ta, giọng nói nỉ non như chất chứa vô vàn cảm xúc, cùng với một nỗi buồn khó tả:
“Ngươi biết không…”
Khóe miệng đỏ chót ngoác lên rộng hơn nữa, càng có vẻ tham lam đáng sợ.
Sám hối tiếp đi.
Ủ cho linh hồn mày thành mùi vị thơm ngon hơn nữa…
Ngay sau đó, giọng nói của đối phương bỗng trở nên lạnh lẽo và điềm tĩnh: “Chuyện đầu tiên cậu ấy làm khi nhìn thấy tao không phải là đi tới ôm tao…”
Giọng nói của Diệp Ca khẽ như tiếng thở dài, xen lẫn cả tiếng cười lạnh lùng:
“…mà là giết chết tao.”

Nụ cười của “cậu bé” bỗng chốc cứng đờ: Cái…?!
Đứa nhỏ còn chưa phản ứng kịp đã thấy một thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua ngực, nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Cậu bé” từ từ nhìn xuống.
Lưỡi hái khổng lồ lạnh lẽo và sáng loáng dưới ánh đèn u tối, chém đôi người cậu ta dễ dàng như cắt một miếng đậu.
Chuyện… Chuyện này…
Nó trợn mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn như có thật bắt đầu cuồn cuộn trong cơ thể nó, tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ đôi môi đang nhếch cao: “A a a a a a a a a…”
Cơ thể cậu bé tan ra, nó biến thành một gương mặt to lớn, quái dị và trắng bệch, mạch máu bên dưới chằng chịt như mạng nhện.

Những mạch máu đó chìm sâu dưới vách tường cùng mặt đất, như thể nó dùng cả tòa nhà này làm chất dinh dưỡng.
Gương mặt kia không cam lòng gào thét, mạch máu đỏ tươi điên cuồng vặn vẹo giữa không trung, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng oán độc nhìn người thanh niên trước mặt.
Diệp Ca từ từ đứng dậy.
Những ngón tay tái nhợt với khớp xương rõ ràng siết chặt cán dao đen nhánh, đôi mắt nhạt màu như không có sự sống cụp xuống, nhìn con quái vật đang giãy giụa gào thét từ từ tan ra dưới chân mình.

Anh cười khẽ:
“Bon appétit.”
[Chúc ngon miệng]
Gương mặt xấu xí vặn vẹo in trên mặt đất, sắc mặt của nó càng lúc càng nhạt, tiếng hét đinh tai nhức óc cũng từ từ nhỏ lại, mùi hôi thối trong không khí cũng trở nên loãng và nhạt hơn.
Đám mây đen che phủ phía trên tòa nhà bắt đầu tản ra.
Diệp Ca nheo mắt, chiếc lưỡi nhạt màu liếm qua môi dưới.
Thật ra mùi vị cũng không tệ.
Nhất là so với con quỷ hút máu anh ăn trước đó.
Vị hơi giống cải củ.
Sau đó, anh bỗng đưa tay quẹt lên má như phát hiện ra điều gì đó.
Một vết máu đỏ tươi dính trên đầu ngón tay anh.
Không biết gò má Diệp Ca bị cứa rách từ lúc nào, vết thương đang chậm rãi rỉ máu.

Ngôn Tình Tổng Tài
Anh khó chịu nhíu mày.
Vừa nãy anh thất thần mất rồi.
Vết cắt trên làn da tái nhợt nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vài giây sau, chỉ còn lại một vết sẹo nông cùng vệt máu chưa khô hẳn.

Diệp Ca xoay người ra ngoài.
Lúc đi ngang qua cánh cửa khép hờ dưới tầng một, anh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn vào phòng.
Thi thể cứng còng của ông lão lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn ngước lên trời, như đang chờ đợi vận mệnh ập tới.
Tờ giấy nhàu nhĩ rơi trên mặt đất.
Diệp Ca do dự một chốc rồi bước vào phòng, khom người nhặt tờ giấy đặt lại lên đùi ông lão.
Hệt như lúc ban đầu.
Trước khi ra ngoài, Diệp Ca còn tắt đèn trong nhà.
Anh nhìn căn phòng tối đen, nói: “Ngủ ngon.”
Bên ngoài chung cư, gió đêm đã khôi phục sự ấm áp thường ngày.
Diệp Ca đi dọc theo đường cái.

Lúc này cánh tay đen cũng đã gỡ được cơ thể mình ra, hì hục leo lại lên vai Diệp Ca.

Nó nắm lấy cổ áo anh, lén lút nhìn khuôn mặt trầm lặng của anh.
Cuối cùng, cánh tay đen gom hết can đảm, dè dặt hỏi:
“Ban nãy… lúc ở trong tòa nhà, đứa bé xuất hiện cuối cùng…là ai vậy?”
Diệp Ca nhìn lên bầu trời đêm mờ mịt phía xa: “…Một người không quan trọng thôi.”
Anh rời mắt, cau mày lườm cánh tay đen trên vai mình:
“Tao có cho phép mày ra ngoài à?”
Cánh tay đen: “…ư.”
Dưới ánh nhìn chết chóc của Diệp Ca, nó ỉu xìu tự thắt mình lại, sau đó chui trở vào trong túi.
Cánh tay đen ngẩn ngơ nhìn lớp vải đen trước mặt.
Nhớ lại thì…nó đã từng lén nhìn Vương từ xa.
Không biết có phải ảo giác của nó không, hình như đứa bé vừa rồi…có hơi hơi giốn Vương á?
Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Diệp Ca, nó rùng mình rồi lẳng lặng rụt sâu vào trong túi.
Thôi vậy.
Chờ khi nào đại ca quên chuyện nó lấy tiền tiết kiệm của anh mua đậu vàng rồi hỏi sau vậy.
Giờ thì tốt nhất là nó không tự dí người vào họng súng của anh nữa.


Ngày hôm sau.
Diệp Ca nhận được một tin nhắn từ Triệu Quảng Thành.
Căn cứ vào lời khai đầy sơ hở của Vương Thế Trạch và vợ hắn ta, cộng thêm manh mối tìm được trong căn hộ, cảnh sát đã xác định hai vợ chồng này là đối tượng hiềm nghi mưu sát Triệu Hạ Khả.

Cảnh sát đã lập tổ điều tra, lần này có sự hỗ trợ từ Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, chắc chắn sẽ không gác lại vụ án vì không đủ chứng cứ như lần trước.
Diệp Ca buông điện thoại, không hề ngó ngàng đến cánh tay đen đang tròn mắt mong chờ cạnh bên mà khóa màn hình rồi cất điện thoại vào túi.
“Mày đừng có mơ.” Diệp Ca lạnh lùng lắc ngón trỏ.
Cánh tay đen: “Huhuhuhu tui sẽ không nạp tiền bậy bạ nữa đâu mà huhuhuhuhu cho tui chơi điện thoại đi tui biết sai rồi!!!”
Diệp Ca coi như không nghe thấy nó ỉ ôi xin xỏ: “Một tuần không được dùng điện thoại là đúng một tuần, thiếu một ngày cũng không được.”
Cánh tay đen: “…”
Đồ con người lòng dạ sắt đá!!!
Nó chán chường nằm vắt vẻo trên lưng ghế, đong đưa trong gió như một cọng mì.
Nó còn chưa kịp thoát khỏi tâm trạng uể oải, tiếng gõ cửa “cộc cộc” đã vang lên: “Anh Diệp ơi! Là em!”
Là giọng của Trình Sách Chi.
Cánh tay đen hào hứng hẳn lên, vọt ra ngoài mở cửa.
Dù không phải mới gặp nó lần đầu, song rõ ràng Trình Sách Chi vẫn không thoải mái mỗi khi thấy thứ không phải nhân loại vừa mở cửa cho mình này.

Cậu ta nhìn xuống dưới, bỗng chốc chần chừ không biết có nên vào hay không.
Nhưng cánh tay đen chẳng khách sáo chút nào.
Nó nhiệt tình thò người ra, hỏi: “Điện thoại cậu có cài Đấu địa chủ không? Cho tui mượn chơi chút đi?”
Trình Sách Chi: “…”?
Đấu…đấu địa chủ?
Quỷ mà cũng mê trò này hả??
Ngay lúc Trình Sách Chi còn chưa hiểu chuyện gì, cậu ta đã nghe giọng Trình Sách Chi vọng đến từ xa:
“…Đừng cho nó mượn!”
Trình Sách Chi: “…”
???
What?
Diệp Ca ra khỏi phòng, lạnh lùng nhìn nó.
Thậm chí không cần anh phải nói gì, cánh tay đen đã rũ hẳn xuống, vắt mình trở lại lưng ghế.
Trình Sách Chi mù mờ nhìn cảnh tượng kì dị trước mặt, mãi lâu sau mới nói được nên lời:
“Chuyện… Chuyện gì vậy…?”
Diệp Ca miệng thì cười, nhưng giọng nói lại lạnh đến phát sợ: “Không có gì đâu, phạt nó vì tiêu tiền lung tung thôi.”
Trình Sách Chi: “…”
…Trả lời vậy cũng không giải đáp được thắc mắc của cậu ta với thế giới quan này đâu.

“Thế tóm lại,” Diệp Ca trở lại vấn đề chính: “Cậu lại tới đây làm gì nữa?”
Trình Sách Chi: “…Anh Diệp à, chữ “lại” này của anh nghe đau lòng lắm đấy.”
Nụ cười trên mặt Diệp Ca không thay đổi, hiển nhiên là anh cũng không định an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của Trình Sách Chi.
Trình Sách Chi chỉ đành gãi đầu, nói tiếp: “Đúng rồi, lần này em tới báo với anh là Triệu Đông bị tai nạn bất ngờ nên nghỉ rồi, trưởng phòng nhờ em chuyển lời cho anh, bảo anh kết thúc kỳ nghỉ sớm.”
Cậu ta nhiệt tình cười với Diệp Ca: “Đúng lúc em đang tiện đường nên qua đón anh luôn nè!”
Diệp Ca: “…”
Biết ngay, cậu người mới này cứ xuất hiện là không có chuyện gì hay ho mà.
Diệp Ca nở một nụ cười giả tạo: “Giờ cậu đã hiểu tại sao tôi không muốn gặp cậu chưa?”
Kì nghỉ của anh!!!!
Trình Sách Chi: “…Đã hiểu.”
Cậu sơ ý quên mất người này là kiểu nhân viên siêu lười, nghỉ được thì không muốn đi làm.
Xin lỗi, quá phận sự rồi.

Bên trong tòa chung cư cũ kĩ.
Thi thể ông lão đã co cứng từ lâu, bỗng nhiên mu bàn tay nhăn nheo co giật mãnh liệt.
Một gương mặt nhỏ như móng tay từ từ trồi lên.
Gương mặt đó trắng nhởn và quái dị, nụ cười trên miệng thì méo mó đáng sợ.
May mà ban đầu khi sử dụng ma thuật, nó đã chia nhỏ mình ra và giữ lại một phần trong thi thể này, không thì có lẽ nó đã bị tiêu diệt hoàn toàn trên hành lang thật rồi.
Đôi mắt đen kịt không có tròng trắng tràn đầy căm phẫn và uất hận.
Không ngờ… Món ngon sắp đến miệng rồi lại khiến mình phải bỏ mạng tại đây.
Đáng ghét.
Nhưng mà…
Gương mặt chỉ to bằng móng tay nở nụ cười độc ác xen lẫn cả hưng phấn.
Bây giờ nó lại có thu hoạch đáng giá hơn cả.
Chiếc lưỡi hái đặc trưng đó, cùng với năng lực mạnh mẽ có thể nghiền ép phần lớn ác quỷ…
Không sai được, lần này chắc chắn đúng rồi.
ACE, kẻ mà toàn bộ ác quỷ đang vất vả truy tìm, hôm nay lại xuất hiện trước mặt nó.
He he he…
Nhớ đến khoản tiền thưởng cao ngất trên bảng thù hận, nụ cười trên mặt nó càng vui vẻ hơn.

Chỉ cần nó cung cấp tin tức này cho Vương thì chẳng mấy chốc nó sẽ khôi phục được trạng thái đỉnh cao của mình, thậm chí có thể nhảy vọt lên hàng ngũ lệ quỷ cấp A.
Mà đến khi Vương bắt được ACE rồi, có khi nó còn được hưởng ké, báo mối thù hôm nay.
Nó chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.
Nó tách một luồng âm khí từ lượng âm khí còn lại trên người, truyền tin tức ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận