Ngay khi nghe thấy âm thanh quen thuộc nọ, đầu Diệp Ca lập tức trống rỗng: “…”
Đây… không phải là thật đâu nhỉ?
Nhưng tiếng bước chân thong thả lại gần từ phía sau đã đập tan ảo tưởng cuối cùng trong lòng anh.
Diệp Ca tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.
…Sao tên này cứ thích đánh lén sau lưng anh vậy!! Bị khùng hả?!
Sau hai giây sững sờ, Mi phản ứng lại trước, nó rùng mình, nhanh chóng quay lại khom lưng cúi chào: “Vương!”
Diệp Ca cũng quay lại, gồng mình chào hắn: “…Vương.”
Kê Huyền đứng ngược sáng dưới ngọn đèn đường, ánh hoàng hôn phác họa thân hình cao gầy của hắn, đôi mắt đỏ hơi híp lại, hắn lơ đãng nói: “Được rồi.”
Mi sợ sệt hỏi: “Vương, sao…sao ngài lại tới đây?”
“Nếu ta không đến thì sao có thể nghe thấy cuộc nói chuyện thú vị như vậy?” Kê Huyền dán mắt lên người Diệp Ca, cánh môi mỏng hơi nhếch lên, khẽ cười: “Vậy, ngươi muốn biết gì nào?”
Diệp Ca: “…”
Giờ thì tôi không muốn biết gì hết…
So với Diệp Ca bị Kê Huyền trực tiếp chỉ mặt gọi tên, phản ứng của Mi còn khoa trương hơn, nó run bần bật lên như bị sét đánh, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt với đường nét mờ nhạt: “Vương…Vương, tôi sai rồi…tôi không nên bàn luận sau lưng ngài…”
Kê Huyền rời mắt, lạnh lùng nhìn nó: “Câm miệng.”
Mi lập tức im như thóc.
Hắn thong thả bước tới, dừng lại trước mặt Diệp Ca, thích thú hỏi: “Ngươi quan tâm tới ta lắm à?”
Diệp Ca vội vàng nói: “Không, không có…”
Kê Huyền nhướng mày: “Vậy là không có hứng thú với ta?”
“…” Diệp Ca nghẹn lời.
Sao mà…cuộc nói chuyện này cứ sai sai ấy nhỉ?
Anh bối rối vắt óc suy nghĩ, sau máy móc trả lời: “Không phải… Tôi chỉ có hứng thú với ngài trong giới hạn cấp trên và cấp dưới bình thường…thôi.”
Sao càng nghe càng sai thế này???
Mi đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, trông nó có vẻ kinh ngạc quá mức, thân mình mờ ảo lung lay như có thể ngất xỉu ngay giây sau.
Diệp Ca sốt ruột chờ đợi, nhưng mãi lâu sau vẫn không nghe thấy đối phương có hành động gì.
Anh lẳng lặng ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, nào ngờ lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm đỏ như máu của Kê Huyền.
Diệp Ca nghẹn thở.
Ngay lúc đó, anh có cảm giác như lớp ngụy trang của mình đã bị chọc thủng.
Nhưng ngay sau đó, Kê Huyền lại rời mắt như không hề phát hiện chuyện gì
Hắn cụp mắt, ánh đèn chiếu xuống khiến khuôn mặt tái nhợt càng thêm lạnh lùng hờ hững, hắn như một bức tượng vô tình, chất giọng trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo, cứng rắn như kim loại.
“Nếu đã vậy, thì nhớ cho kĩ vị trí của mình.”
Khi nghe thấy giọng điệu như đe dọa của đối phương, Diệp Ca thầm thở phào.
Anh cung kính cúi người với người đàn ông trước mặt: “Chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa đâu, Vương.”
Mi ngơ ngác nhìn khung cảnh phía trước, cảm giác không chân thực nó cảm nhận được ngày hôm qua lại xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn lần trước.
Lần này Vương…
Dễ tính vậy sao?
Trước đây, nó từng tận mắt chứng kiến một tên lệ quỷ khua môi múa mép sau lưng Vương bị Vương bắt tại trận.
Lúc đó Vương nở nụ cười, tay thì từ tốn xé con quỷ kia thành từng mảnh vụn, cuối cùng còn ép đối phương dùng cái đầu duy nhất còn sót lại ăn hết từng mảnh thân thể nát vụn của mình, sau đó mới “nhân từ” lấy mạng nó.
Là…là do gần đây tâm trạng ngài ấy tốt sao?
Mi đoán vậy.
Nhưng cũng không đúng, mới cách đây không lâu số lượng lệ quỷ bị vứt làm mồi Huyết Cổ Ngư đã đạt đến kỉ lục mới, thậm chí Huyết Cổ Ngư còn ăn đến phát ngấy.
Truyện Trọng Sinh
Trong lúc Mi nghĩ mãi chưa thông thì dường như Kê Huyền đã hết hứng thú với đề tài này.
Hắn nhìn về phía Mi.
“Xử lí xong những tên còn lại rồi à?”
Mi cúi đầu thấp hơn, nơm nớp trả lời: “Vâng, vâng ạ, không còn sót lại tên nào.”
“Tốt lắm.” Kê Huyền hờ hững gật đầu, nghe giọng chẳng có mấy vẻ khen ngợi: “Truyền tin ra, để cho những kẻ ngu xuẩn đang chực chờ ngoài kia biết rõ kết cục của kẻ phản bội.”
“Rõ.” Mi lập tức đáp lời.
“Còn về phần ngươi…” Kê Huyền lại nhìn về phía Diệp Ca: “Thực hiện nhiệm vụ đến đâu rồi?”
Diệp Ca: “Thì…chắc là, sắp trà trộn được vào đó rồi…tôi nghĩ vậy…”
Bất ngờ là Kê Huyền cũng không quấn hỏi nhiều đến chuyện này nữa.
“Tính ra,” Con ngươi đỏ tươi híp lại, tận sâu trong đôi mắt kia là sự u ám tối tăm đang chậm rãi chuyển động, giọng hắn trầm khàn: “Từ khi ngươi làm việc cho ta, ta vẫn chưa kiểm tra thực lực của ngươi nhỉ.”
Tim Diệp Ca hẫng một nhịp.
Mi đánh bạo chen lời: “Thưa…thưa Vương, hôm nay Diệp đã hỗ trợ tôi xử lí tàn quân của nhện mẹ, phải nói thật là mắt nhìn người của ngài quá chuẩn luôn, cậu ta là người mới có tiềm năng nhất tôi từng thấy!”
“Diệp?” Kê Huyền khẽ nhếch môi.
Vẻ khó chịu và lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ.
Cái nhìn đầy áp lực của hắn nhắm thẳng vào Diệp Ca, hắn từ tốn hỏi: “Vậy… Diệp này, ngươi giỏi dùng vũ khí gì?”
Diệp Ca dần dần gồng cứng người, đáp hắn: “…Móng vuốt.”
“Ồ?” Kê Huyền có vẻ rất hứng thú, hỏi: “Cho ta xem.”
Ánh mắt Diệp Ca trầm xuống, ngón tay thon dài buông thõng bên người giần giật như thể đang cố kiềm chế bản năng chuẩn bị trước cuộc chiến.
Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí như đông cứng lại.
Mi nghiến răng, không được, nó không thể để tên đồng nghiệp vất vả lắm mới chấm được này chọc giận Vương rồi chết ở đây được.
Phải, phải cứu anh ta thôi.
Nó dồn hết can đảm, dè dặt phá vỡ sự yên lặng: “À… Thưa Vương, chủng tộc của Diệp chỉ chủ động duỗi móng vuốt ra lúc giao phối thôi…”
“À,” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sát khí vừa lờ mờ quẩn quanh cơ thể Kê Huyền đã biến mất: “Ra là vậy.”
Hắn kéo dài âm cuối, nghe giọng còn xen lẫn sự tiếc nuối rõ rệt: “Tiếc quá.”
Có vẻ như Kê Huyền cũng không định tiếp tục chủ đề này nữa.
Hắn phất tay, điềm tĩnh nói: “Ngươi đi đi, mỗi tuần nhớ đến gặp ta báo cáo tiến độ nhiệm vụ một lần, khi đến ngày, quỷ ảnh sẽ báo cho ngươi biết thời gian và địa điểm.”
Diệp Ca: “…”
Tốc độ chuyển chủ đề “thần sầu” của đối phương khiến sát khí vừa dâng lên trong lòng anh chợt xì hết ra như quả bóng bị chọc thủng.
…Anh nghi ngờ mình vừa bị quấy rối nơi công sở.
Nhưng mà anh không có chứng cứ…
Nghe thấy Kê Huyền nói vậy, Mi như trút được gánh nặng trong lòng, nó vội vàng kéo Diệp Ca cúi chào sau đó định lôi “anh bạn nhỏ” suýt thì bỏ mạng của mình tức tốc bỏ chạy…
“Quỷ ảnh ở lại.” Kê Huyền chợt lên tiếng.
Mắt Mi tối sầm.
Nó ra vẻ đáng thương vẫy tay với Diệp Ca, sau đó run rẩy quay trở lại bên cạnh vị Quỷ Vương vui buồn thất thường của mình.
Trước khi đi, Diệp Ca chợt quay đầu nhìn lại phía sau.
Người đàn ông với thân hình cao lớn vẫn đứng dưới ngọn đèn, tựa như hắn đang lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh.
…
Diệp Ca về thẳng nhà.
Căn nhà vô cùng yên tĩnh, anh có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng xe cộ tấp nập từ xa bên ngoài cửa sổ.
Diệp Ca không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ chiếu vào qua khung cửa, không ngừng lập lòe trên sàn nhà và bệ cửa sổ.
Diệp Ca ngồi thừ người trong bóng tối, đôi mắt khẽ cụp, bóng mây trôi qua phủ lên vầng trán anh.
Anh đờ dẫn nhìn xuống chân mình, như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ sâu xa.
…Không biết vì sao, cảnh tượng anh nhìn thấy lúc vội vã ngoái nhìn trước khi đi cứ đọng mãi trong đầu.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn mà đơn độc dưới ánh đèn đường, tựa như một vết cắt đen kịt, ngăn cách ánh sáng và bóng tối thành hai phần sáng tối rõ rệt, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Không thể nắm bắt được, khiến người ta lo lắng không yên.
Thực ra, từ khi dính dáng đến Kê Huyền, ngay từ đầu Diệp Ca đã cảm thấy khó lường.
Nhất là anh không xác định được…đối phương có nhận ra mình hay không.
Dựa trên kinh nghiệm thì hẳn là anh vẫn đang an toàn… Dù sao Diệp Ca cũng hoàn toàn tự tin với khả năng ngụy trang của mình, khí chất quanh anh đã không còn giống trước một chút nào nữa.
Vả lại ở trong trò chơi, gương mặt của người chơi đều là giả, cho dù bây giờ Kê Huyền đã là Quỷ Vương, song Diệp Ca vẫn không nghĩ đối phương có thể nhận ra anh qua vẻ ngoài hiện tại.
Quan trọng hơn là…
Ma quỷ vốn là kết quả của chấp niệm cực đoan và những dao động cảm xúc mãnh liệt.
Diệp Ca chưa từng gặp ác quỷ nào không ôm thù hận, thậm chí có thể nói, năng lực của quỷ càng mạnh, cấp bậc càng cao thì chấp niệm của chúng càng kinh khủng và đáng sợ.
Nếu thân phận của anh đã bị lộ thì chỉ với việc anh đã tự tay giết chết đối phương thôi, Diệp Ca đã không tin mình có thể bình an vô sự sống đến lúc này.
Huống chi…việc anh cần làm bây giờ là tìm ra mục đích của Kê Huyền.
Dù Diệp Ca không muốn dính dáng nhiều đến những chuyện từng xảy ra trong quá khứ, nhưng anh cũng không thể giương mắt ngồi nhìn trước tình hình hiện tại… Sau khi trò chơi sụp đổ, vô số lệ quỷ cùng quái vật đã thoát khỏi sự giam cầm, nhưng dường như đằng sau sự hỗn loạn này còn đang ẩn giấu cơn sóng ngầm mãnh liệt mà anh chưa thể nhìn thấu được.
Điểm đến của chiếc xe buýt chở đầy lệ quỷ kia, thế lực đằng sau nhện mẹ Mi từng nhắc đến… Hết thảy những nhân tố không ổn định gom lại một chỗ, khiến lòng người không khỏi bất an.
Còn có Kê Huyền…tên Quỷ Vương này.
Là một vị Vương, hắn có mục đích gì? Hủy diệt loài người? Hay là thống trị thế giới?
Liệu lần này anh có phải đánh nhau với hắn một lần nữa không?
Diệp Ca cụp mắt, lòng đầy tâm sự nhìn xuống tay mình.
Căn phòng tối tăm, lòng bàn tay nhợt nhạt, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào khiến nó trông như một vùng tuyết nhạt màu.
…Mới hôm trước còn vương đầy máu tươi, hôm nay đã sạch sẽ như ban đầu.
Thế nhưng, cảm giác nhớp nháp và lạnh lẽo kia như thể sẽ chẳng bao giờ biến mất, vẫn mãi đọng lại trong lòng bàn tay và những kẽ tay anh.
Đúng lúc này, giọng cánh tay đen vang lên bên tai Diệp Ca: “Anh sao thế?”
Nó bò lên vai anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Ca rời mắt: “Không có gì.”
Anh dừng lại một chút, rồi bỗng hỏi: “Theo mày thì, thái độ của Kê Huyền…có bình thường không?”
Cánh tay đen cố gắng nhớ lại.
Thực lực của nó yếu quá, khi còn ở trong trò chơi cũng ít khi gặp những ác quỷ mạnh mẽ, ngay cả lần nó tình cờ gặp Vương cũng chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi.
Nhưng mà, một vị Vương quan tâm đến thuộc hạ chắc chắn là một vị Vương tốt!
Cánh tay đen nghiêm túc nói:
“Rất bình thường!”
“Ờ.” Diệp Ca chỉ “ờ” một tiếng, trông anh có vẻ thất thần.
Điện thoại trên bàn bất chợt đổ chuông, màn hình sáng lên trong bóng tối.
Diệp Ca ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sang.
Cánh tay đen vươn người với lấy chiếc điện thoại xem thử
Sau đó nó ngạc nhiên thốt lên: “Má!”
Diệp Ca cau mày: “Chuyện gì thế?”
Cánh tay đen vội vàng dịch sang đưa điện thoại cho anh, giọng nói lạc hẳn vì kinh ngạc: “Anh nhìn đi! Nhìn mau!”
Diệp Ca nhìn điện thoại, sau đó anh trố mắt:
“Ơ…”
Thông báo chuyển tiền chớp nháy trên màn hình.
Là Mi gửi sang.
“Nhiều tiền quá đi!” Cánh tay đen ôm chặt chiếc điện thoại như bảo bối, nó sướng đến váng đầu, mừng đến suýt khóc: “Lần đầu tiên tui thấy nhiều tiền như vậy đó!”
…Nhất là sau khi biết rõ tình hình thẻ lương của Diệp Ca, nó nhận thức sâu sắc rằng nhà mình siêu nghèo.
Diệp Ca nhìn lại hai lần mới dám chắc rằng mình không hoa mắt.
Anh chậm rãi hít sâu, đôi mắt lấp lánh đầy kiên định.
Công việc bán thời gian này, đáng!
…
“Đã…đã chuyển rồi ạ!”
Quỷ ảnh cúi người càng thấp hơn, nó còn chẳng dám thở mạnh tiếng nào, sợ hãi báo cáo.
“Đi đi.” Kê Huyền hờ hững phất tay.
“Vâng.”
Mi như được đại xá, quay người bước thẳng vào trong cái bóng của nó.
Kê Huyền nhìn quỷ ảnh biến mất trong bóng tối, biểu cảm trên mặt như lớp tuyết mỏng nhanh chóng tan ra dưới ánh mặt trời.
Mùi máu tanh lạnh lẽo bao trùm quanh hắn, như đang thể hiện tâm trạng u ám của chủ nhân.
Hắn khẽ nhấc ngón tay.
Mặt đất từ từ gợn lên những cơn sóng đỏ thẫm, Huyết Cổ Ngư được gọi tới trồi lên bên cạnh hắn, dụi cái đầu trắng hếu vào tay Kê Huyền.
Kê Huyền dõi mắt nhìn Huyết Cổ Ngư bơi lượn cạnh mình, sau đó xòe tay ra.
Ngay giây sau, mọt giọt máu bán đông từ từ hiện ra trong tay hắn, lơ lửng giữa không trung.
Huyết Cổ Ngư ngoác cái miệng rộng ngậm lấy giọt máu tươi, sau đó, một vòng xoáy dâng lên trên trên sống lưng được máu tươi bao phủ.
Vòng xoáy lan dần ra bốn phía, sau đó, hình ảnh như đến từ một nơi xa xôi nào đó hiện lên ngay giữa vòng xoáy.
Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện giữa khung ảnh mờ ảo.
Mặt mũi anh ta bị mây đen mù mịt che khuất, không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra thân hình cao ngất thon gầy, như một lưỡi dao sắc bén nấp trong vỏ đao.
Kê Huyền chăm chú hình ảnh trong vòng xoáy.
Hắn đưa tay lên, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng lướt qua thân hình chàng thanh niên nọ, tựa như đang vuốt ve một món báu vật mong manh dễ vỡ.
“Diệp sao…”
Hắn khẽ giọng nỉ non, lời nói dịu dàng chậm rãi nhưng lại không rõ vì sao lại có vẻ đáng sợ khiến người ta không rét mà run: “Anh chưa bao giờ cho em biết tên anh đâu… Anh à.”
Huyết Cổ Ngư như có linh tính, nó quay lại, dụi đầu vào tay Kê Huyền thêm lần nữa, như thể đang thúc giục hắn.
“Không, còn chưa được, vẫn chưa đến lúc.”
Kê Huyền khóa mắt trên bóng dáng người nọ, lúc này, hắn không kiềm chế cảm xúc trong mắt mình nữa; ham muốn chiếm hữu cố chấp đến điên cuồng cùng dục vọng đáng sợ khiến người ta nghẹt thở tràn ra.
Hắn từ tốn, nhẹ nhàng nói:
“Ta đã từng khiến anh ấy hoảng sợ chạy mất một lần, chuyện này không được phép xảy ra lần nữa, vậy nên phải từ từ…”
Hắn cố khắc chế đầu ngón tay run rẩy, đôi mắt đỏ rực hằn tia máu, thì thầm:
“Không thể nóng vội được.”.