Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt lờ mờ hắt ra từ đầu lâu của Huyết Cổ Ngư.
Diệp Ca ngồi xổm xuống, gãi nhẹ cằm nó.
Cánh tay đen thò ra từ vai anh, nó thở dài nhẹ nhõm, hoảng hồn nói: “Ôi mẹ ơi…”
Trong mấy tiếng vừa rồi, nó cảm tưởng như mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Diệp Ca định thả nó xuống trước khi đến chiến trường, nhưng để chứng tỏ sự kiên định của mình, cánh tay đen thà chết chứ nhất quyết không để Diệp Ca kéo nó ra.
Cũng may vừa rồi hai người họ không thật sự đánh nhau, nếu không trước khi họ ra tay cánh tay đen đã sợ đến hồn bay phách tán rồi.
Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu nhìn cánh tay đen trên vai Diệp Ca, dường như có chút rục rịch.
Cánh tay đen rùng mình, từ từ trốn xuống dưới mũ Diệp Ca.
“Ơn trời…” Tiếng nó ồm ồm vang lên dưới mũ: “Nhưng mà…sao tự nhiên đại ca sáng suốt vậy?”
Mặc dù nó cực kì hài lòng với kết quả này, song cánh tay đen vẫn không khỏi hiếu kì.
Nói cho cùng thì nhìn bộ dạng đối phương lúc trước rất kiên quyết, như thể trời có sụp cũng không thể thay đổi quyết định của anh được.
Thế mà anh lại từ bỏ ngay phút cuối cùng, làm cánh tay đen nghĩ mãi không hiểu được.
Động tác vuốt ve Huyết Cổ Ngư của Diệp Ca thoáng khựng lại, nhưng anh cũng không trả lời nó.
Thế nhưng cánh tay đen cũng không tính hỏi đến cùng, thấy Diệp Ca không đáp, nó cũng chẳng hỏi tiếp mà chỉ lén leo xuống khỏi vai Diệp Ca, chạy đến nơi cách Huyết Cổ Ngư xa nhất trong phòng rồi núp vào.
Nói gì thì nói, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Con cá kia đáng sợ quá đi!
Cánh tay đen khóc không ra nước mắt… Nó không muốn trở thành thức ăn nuôi cá đâu hu hu hu hu hu hu.
Diệp Ca cụp mắt, suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
… Sát ý mãnh liệt trước đó đã nguôi dần, thay vào đó là những suy nghĩ lý trí hơn.
Một sự thật hết sức hiển nhiên xuất hiện.
Kê Huyền không thể chết.
Đến tận bây giờ Diệp Ca vẫn chưa thể đoán được lập trường của Kê Huyền là gì, song tối hôm trước nếu không có thuộc hạ của hắn trấn áp quân phản loạn ở phía Tây thành phố, e rằng loài người khó mà ổn định được trận địa trước sự tấn công của đội quân quái vật.
Chưa kể cả mệnh lệnh “cấm không được ăn thịt con người” kia nữa, chỉ riêng điều này đã đủ khiến anh phải cân nhắc lại quyết định của mình.
Quan trọng hơn là, chiến trường mà Kê Huyền đang ở cách thành phố M không xa.
Nếu như Kê Huyền chết, Diệp Ca không biết thứ được gọi là “Mẹ” kia liệu có tiếp tục tiến hành kế hoạch tối qua, ra lệnh cho đám quái vật tấn công thành phố M hay không.
Trạng thái hiện tại của loài người hoàn toàn không thể chống đỡ một cuộc chiến khác với quái vật được.
Bất kể giữa anh và Kê Huyền từng có thù oán gì, ít nhất hiện tại đối phương phải sống.
Diệp Ca từ tốn hít một hơi thật sâu, sóng ngầm dao động mạnh mẽ trong đôi mắt nhạt màu.
Muốn giải quyết món nợ giữa mình và Kê Huyền thì còn rất nhiều cơ hội.
Chẳng qua, không phải lúc này.
Huyết Cổ Ngư được anh vuốt ve vô cùng vui vẻ, nó lăn qua lăn lại, cái đuôi đong đưa càng lúc càng dữ dội.
Ngay sau đó, đột nhiên…
“Keng”, “loảng xoảng.”
Tiếng vật gì đó rơi xuống vang lên gần đấy, trong bóng tối, âm thanh ấy cực kì rõ ràng và chói tai.
Một người một cá đều đứng hình.
Diệp Ca bỗng có dự cảm chẳng lành.
Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Sau đó, tựa như không thể tin vào mắt mình, Diệp Ca nhắm mắt, đưa tay bật công tắc đèn phòng khách.
Đèn trần sáng lên, soi rõ cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
Cứ như vừa có cơn bão quét qua, hết thảy những vật có thể vỡ đều tan nát đầy sàn, cái bàn bay mất một chân, nằm xiêu vẹo đáng thương dưới đất, góc bàn còn có dấu răng rõ rệt, như thể đã bị gặm như một cục xương mài răng.
Phòng khách vốn gọn gàng sạch sẽ giờ đây nhìn như vừa bị trộm viếng, không cách nào nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Diệp Ca rề rà cúi đầu, nhìn Huyết Cổ Ngư dưới chân mình.
Một người một cá tròn mắt nhìn nhau.
Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu, hốc mắt đen ngòm nhìn Diệp Ca, khẽ khàng dè dặt quẫy cái đuôi.
“Choang…”
Đuôi của nó lại va phải thứ gì đó, khiến chiếc bình sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Diệp Ca: “…”
Tuy tuổi còn trẻ nhưng anh đã được trải nghiệm cảm giác nhồi máu cơ tim rồi.
… “Nhỏ lại!” “Mày thu nhỏ lại ngay cho tao!”
Trình Sách Chi đang lên cầu thang bỗng khựng lại, cậu ta ngước lên nhìn về phía âm thanh phát ra, bên kia cánh cửa chống trộm không ngừng vang lên những tiếng loảng xoảng, vang rõ mồn một trong hành lang.
Trình Sách Chi: “???”
Cậu ta và Triệu Quảng Thành kinh ngạc nhìn nhau, sau đó cẩn thận đến gần cánh cửa, đưa tay gõ nhẹ.
Bên trong lại vang lên một tràng âm thanh cạch cạch ầm ầm.
Sau đó, cửa được mở ra.
Gương mặt Diệp Ca xuất hiện sau khe cửa.
Sau khi nhìn thấy người tới, anh gượng gạo nhếch môi, hỏi:
“…Có chuyện gì?”
Không biết vì sao, Trình Sách Chi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng xen giữa giọng anh.
Trình Sách Chi lắp bắp nói:
“Chuyện…chuyện là, suốt cả buổi sáng bọn em không liên lạc được với anh, nên mới ghé qua xem anh có việc gì không?”
Cậu ta khịt mũi, giọng hơi khàn: “Thương vong của chúng ta tuy không nghiêm trọng như ban Chiến đấu nhưng cũng có vài đồng nghiệp phải nhập viện, giờ vẫn đang nằm trong ICU chưa tỉnh.”
Trình Sách Chi nhìn Diệp Ca, nước mắt lưng tròng: “Anh không sao là tốt rồi!”
Thấy Trình Sách Chi lải nhải mãi không nói vào việc chính, Triệu Quảng Thành bước lên ngắt lời cậu ta, nói thẳng mục đích chính: “…Ngoài việc này ra còn một chuyện nữa, phía trên bàn giao nhiệm vụ, ba người chúng ta phụ trách công việc dọn dẹp ba khu phố quanh đây.”
Diệp Ca gật đầu: “Được.”
Dứt lời, anh không để hai người kia kịp nói gì đã vội vàng bồi thêm một câu: “Đợi tôi thay quần áo đã.”
Ngay sau đó, anh đóng sầm cánh cửa trước mặt hai người họ.
Trình Sách Chi và Triệu Quảng Thành: “…”
Vô tình quá đó!
Đóng cửa lại, Diệp Ca xoay người.
Anh nhìn Huyết Cổ Ngư vẫn nguyên kích thước cũ đang lặng lẽ bơi tới cạnh mình, đau đầu day trán.
Lúc trước khi dẫn Huyết Cổ Ngư về phòng, anh không ngờ nó lại phá banh nhà như vậy.
Thật ra anh cũng hiểu được.
Dù sao thì so với chỗ Kê Huyền, nhà anh cũng quá nhỏ.
Nhưng mà…
Như thế này thì lại thảm quá.
Diệp Ca ngẩng đầu, nhìn quanh căn phòng chẳng còn ra hình dáng gì của mình, đau đớn rời mắt.
…Đã nghèo còn mắc cái eo.
Diệp Ca ngồi xổm xuống, đau đầu thương lượng với nó: “Hay là…mày đến chỗ chủ nhân kia của mày đi?”
Bên phía Tây thành phố chắc là cũng cần nó đấy.
Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi, nó gác đầu lên gối Diệp Ca, trông như chẳng hề có ý định rời đi.
Mà bây giờ Diệp Ca cũng không thể đi tìm Kê Huyền rồi nhét Huyết Cổ Ngư cho hắn giữa chiến trường: Trả cá cho cậu nè.
Diệp Ca thật sự rất đau đầu.
Ngoài cửa còn có hai người đang chờ anh, cái cớ thay quần áo này không thể câu giờ lâu được.
Nhưng Diệp Ca cũng không dám để Huyết Cổ Ngư lại phòng một mình nữa, mới có mấy giờ mà nó đã phá đồ trong nhà thành đến nước này, nếu bỏ cả ngày chắc nó phá luôn cả tòa nhà mất… dù sao anh cũng chỉ thuê chỗ này thôi, anh vẫn muốn lấy lại tiền cọc nữa mà.
Nhưng dẫn nó theo thì cũng không thích hợp.
Tối hôm qua Quỷ Môn mở ra, âm khí tụ lại đã khiến không biết bao nhiêu người có được thiên nhãn.
Hơn nữa với sức mạnh của Huyết Cổ Ngư, cho dù đối phương không có thiên nhãn, chỉ cần nó muốn nó vẫn có thể khiến người bình thường thấy được.
Diệp Ca nảy ra một ý.
Anh dùng giọng điệu thương lượng nói với Huyết Cổ Ngư: “Nếu mày thu nhỏ lại, tao sẽ dẫn theo mày ra ngoài.”
Huyết Cổ Ngư ngước lên, có vẻ vô cùng thích thú.
“Mày đói không?” Diệp Ca mỉm cười, dụ dỗ nó: “Tao dẫn mày đi ăn đồ ngon, ha.”
Huyết Cổ Ngư bắt đầu quẫy đuôi nhiệt tình.
Nó do dự thoáng chốc, rồi như đã hạ quyết tâm… Tôn nghiêm của Huyết Cổ Ngư với chẳng mặt mũi của sát thần đắc lực bên cạnh Vương có là gì! Chẳng đáng nhắc tới so với sự quyết rũ của việc được dẫn ra ngoài chơi lại còn được cho ăn!
Diệp Ca nhìn Huyết Cổ Ngư thu nhỏ từng chút một, cuối cùng thu nhỏ lại cỡ nhét vừa túi mới hài lòng cong môi:
“Ngoan lắm.”
Anh bỏ Huyết Cổ Ngư vào túi, sau đó lấy một bộ quần áo từ chiếc tủ xiêu vẹo, thay nhanh bộ đồ tối hôm qua ra rồi đi mở cửa.
Trình Sách Chi và Triệu Quảng Thành thấy anh đi ra, đồng loạt quay sang nhìn.
Diệp Ca tươi cười với họ, nói: “Đi thôi.”
…
Việc dọn dẹp hậu chiến cực kì phức tạp.
Chưa kể, mặc dù phần lớn lệ quỷ và quái vật đã rút lui nhưng vẫn còn một số con sót lại, vậy nên họ luôn phải hết sức cẩn thận, đề phòng đang làm lại có kẻ địch xông ra từ xó xỉnh nào đó.
Trình Sách Chi và Triệu Quảng Thành đi trước, còn Diệp Ca thì cố ý lùi về phía sau.
Hai người nọ xử lí thi thể của lệ quỷ và quái vật, sau đó thu thập âm khí vào lọ đựng đặc chế.
Phương pháp của Diệp Ca thì thân thiện với môi trường hơn.
Anh dẫn phần lớn âm khí vào túi mình cho Huyết Cổ Ngư, chỉ chừa một lượng nhỏ bỏ vào trong lọ cho có, để mình không có vẻ lười biếng quá mức.
Huyết Cổ Ngư vui vẻ lăn lộn trong túi của anh, há miệng chờ ăn.
Hai người trước mặt vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Ca vừa cho cá ăn, vừa lơ đãng nghe ngóng.
Họ suy đoán nguyên nhân Quỷ Môn mở ra tối hôm qua và tương lai Cục quản lí sẽ làm những gì, bao gồm cả phản ứng của công chúng trước những thông tin như chứa thuốc nổ này.
Cuối cùng, chủ đề của hai người họ chuyển sang…
“Tối qua anh có nhìn thấy không? Cái người bí ẩn kia ấy?” Trình Sách Chi hứng khởi hỏi.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Triệu Quảng Thành cũng hào hứng hẳn lên: “Lúc đó tôi với tiểu đội của mình đang ở góc phố xử lí mấy con quái vật cấp thấp thì đột nhiên có con ác quỷ khổng lồ lao ra từ trong ngõ nhỏ.
Cả người nó đen ngòm, chính giữa người là một gương mặt tái xanh, trông đáng sợ kinh khủng.
Chỉ số trên thiết bị thăm dò của bọn tôi vọt lên cao vút, kêu inh ỏi nhức hết cả đầu, lúc đó bọn tôi còn tưởng là chết hết cả nút rồi…”
Cậu ta kể cực kì sống động, khiến cho người ta có cảm giác như được đứng trong hoàn cảnh đó.
Trình Sách Chi hồi hộp nuốt nước bọt, hỏi: “Sau… sau đó thì sao?”
Nét mặt Triệu Quảng Thành trở nên khao khát:
“Sau đó…cái người bí ẩn kia xuất hiện, bọn tôi không ai thấy anh ấy từ đâu tới, cứ như anh ta hiện ra từ hư không ấy, cứ như vậy đã đứng trước mặt bọn tôi.”
“Lúc đó tôi sợ quá, đầu óc cũng đông cứng cả rồi, giờ nhớ lại cũng chỉ nhớ đến luồng ánh sáng trắng kia thôi, rõ ràng không có ánh trăng nhưng lưỡi dao đó lại như phát sáng vậy, cứ thế nhẹ nhàng lướt qua, con ác quỷ lập tức ngã xuống rồi biến mất.”
“Tôi thề, đó giờ tôi chưa từng thấy bất kì ai có thể đánh nhau với một con quỷ cấp cao một cách đơn giản đến vậy, lại còn đánh thắng dễ như trở bàn tay nữa chứ, thật sự quá là mạnh luôn…”
Trình Sách Chi nghe đến mê mẩn: “…Oa.”
Triệu Quảng Thành từ tốn hít một hơi thật sâu, ngoái đầu nhìn ngó khắp nơi, sau khi chắc chắn không ai để ý mới nhỏ giọng, nói:
“Cậu có nhớ cái lần tôi bị tấn công ở trường học không?”
“Nhớ chứ, nhớ chứ.” Trình Sách Chi gật đầu cái rụp.
Triệu Quảng Thành ra vẻ bí ẩn, nói: “Tôi cảm giác người cứu tôi lúc đó chính là người bí ẩn tối qua, tôi nghe con quỷ đó gọi anh ta là ACE, hình như là biệt hiệu hay gì đó.
Tôi nghĩ anh ấy là thành viên của một tổ chức bảo vệ trật tự thế giới bí mật nào đó, bởi vì không thích những mâu thuẫn trong tổ chức mà tách ra, làm một con sói cô độc tự mình bảo vệ thế giới.”
Trình Sách Chi chợt hiểu: “Có khả năng!”
Hai người nhìn nhau, đồng thanh: “Ngầu thật đấy!!”
Diệp Ca: “…”
Đệch, trẻ trâu quá vậy.
Đúng lúc này, Trình Sách Chi chợt nhớ nghĩ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu nhìn Diệp Ca: “Đúng rồi, anh Diệp, anh cũng đến trường học đó đúng không? Anh có thấy gì không?”
Diệp Ca: “…”
Thấy cái đầu á.
Anh hít sâu: “Không thấy.”
“Ài.” Trình Sách Chi thở dài: “Tiếc quá, khu vực em bị phân đến tối qua không gặp được anh ấy.”
Triệu Quảng Thành vỗ vai an ủi cậu ta: “Ầy, mấy đồng nghiệp khác trong cục hôm nay cũng bàn tán, vị siêu nhân này chuyên chọn những chỗ nguy hiểm mà đi, cậu không gặp được cũng là chuyện tốt, chứng tỏ chỗ cậu không có nhiều ác quỷ cao cấp.”
Trình Sách Chi nhìn Diệp Ca: “Còn anh Diệp? Tôi qua anh có gặp người đó không?”
Diệp Ca: “… Không gặp.”
Tối hôm qua, không phải toàn bộ nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đều có mặt đông đủ.
Tính đến lúc cuối cùng chỉ có khoảng 40% nhân viên tới hiện trường, chuyện này cũng rất bình thường, dù gì trần đời đến giờ cũng mới chỉ có một lần Quỷ Môn mở toang như vậy.
Có nhân viên bị quái vật tấn công ngay tại nhà, có người lại không nhận được tin tức; mà lỡ như không phải hai trường hợp trên mà chỉ đơn giản vì quá hoảng sợ thì cũng có thể thông cảm được.
Dẫu sao số thành viên chiến đấu trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên cũng không nhiều, không thể yêu cầu tất cả nhân viên phải xử lý thành thạo tình huống bất ngờ thế này được.
Nếu không phải tối hôm qua anh đến hiện trường nhận máy truyền tin, thậm chí anh còn muốn nói mình không hề đến.
Trình Sách Chi và Triệu Quảng Thành cùng thở dài tiếc nuối: “Không sao không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Diệp Ca: “…”
Cảm ơn các cậu quá cơ.
Trong lúc ba người đang tán gẫu, bỗng nhiên, thiết bị thăm dò trong tay họ báo động ầm ĩ.
Trình Sách Chi cầm máy quay một vòng tại chỗ, sau đó nhìn về một phía, nói: “Ở đó!”
Họ quẹo trái quẹo phải, đi tới một khu dân cư.
Phòng bảo vệ ở cửa trống không, thanh chắn tự động bị đụng gãy từ bên ngoài, dăm gỗ nơi vết gãy còn vương lại rất nhiều vết máu khô khốc dính dớp, nhìn thấy mà giật mình.
Tiếng báo động của thiết bị thăm dò chỉ về phía một tòa nhà trong khu dân cư.
Cửa chung cư mở toang, cầu thang bên trong tối thui, đứng bên ngoài gần như không thể nhìn thấy gì.
Triệu Quảng Thành rút súng ra, nói với hai người phía sau:
“Các cậu cẩn thận, đi sau lưng tôi.”
Vừa nói, cậu ta vừa tiến vào bên trong.
Đèn trần bị hỏng, nhấp nháy liên tục không ngừng, khí lạnh ẩm ướt tràn ra từ bóng tối, xen lẫn mùi máu tanh hôi khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Thiết bị thăm dò không có phản ứng gì khi ở tầng một, nhưng ngay khi chĩa về hướng cầu thang, số liệu trên máy bắt đầu tăng vọt.
Vừa lên tầng hai, mùi máu tanh tưởi càng thêm nồng nặc, tưởng chừng như khiến người ta ngộp thở.
Cửa một căn hộ trong số đó đang khép hờ.
Âm thanh lộn xộn, đặc quánh truyền ra từ khe cửa… “phập” “phập” “phập… rất cùn, nhưng lại cực kì đều đặn, nhưng lại không cách nào nghe ra thứ gì đang phát ra tiếng động đó.
Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Triệu Quảng Thành một tay cầm súng, tay kia với vào, cẩn thận mở cửa…
Một tiếng “két” vang lên, tiếng quay của trục cửa rỉ sét phá vỡ sự yên lặng trong hanh lang đen kịt.
Sau khi thấy rõ khung cảnh sau cánh cửa, ai nấy đều sững sờ.
Trên tường loang lổ những mảng máu đỏ tươi ghê rợn, thậm chí cả trần nhà cũng dính đầy vết máu văng tung tóe, thịt vụn và nội tạng treo vắt vẻo trên đèn trần, từ từ nhỏ máu xuống đất.
Căng phòng bị phá hủy không còn gì.
Ngay giữa phòng khách có một người phụ nữ nằm trong vũng máu, làn da xám xịt chết chóc, đôi mắt vô thần đục ngầu nhìn chằm chằm ra cửa, nét mặt đọng lại nỗi tuyệt vọng kinh hoàng trước khi chết.
Từ phần ngực cô ta trở xuống gần như đã bị băm thành thịt vụn, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu.
Một người đàn ông toàn thân vấy máu quỳ bên cạnh cô ta, tay ông ta cầm con dao làm bếp chặt từng nhát xuống thẩn thể đã nát tươm của người phụ nữ, lưỡi dao đã bổ ra mấy lỗ hổng trên bộ xương, song hắn vẫn cứ máy móc giơ lên chém xuống, lưỡi dao xuyên qua mớ thịt nát chặt xuống đất, tạo nên những tiếng “phập, phập” nhịp nhàng.
Không biết từ bao giờ, thiết bị thăm dò Trình Sách Chi cầm trên tay đã ngừng kêu.
Người đàn ông nọ hình như đã chú ý đến ba người đứng cạnh cửa.
Ông ta từ từ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt điên cuồng đáng sợ bắn đầy máu tươi, môi của ông ta vặn vẹo, nhưng lại khiến biểu cảm của ông ta như đang mỉm cười.
Ông ta cầm dao phay xiêu vẹo đứng dậy, sau đó đột ngột phóng về phía Triệu Quảng Thành đứng phía trước.
Ngay lúc này, con ngươi Diệp Ca co rút.
Sâu trong mắt anh phản chiếu gương mặt người đàn ông nọ.
…Gương mặt vặn vẹo đáng sợ kia trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ anh.
Đêm khuya tối mịt, mưa như trút nước ngoài sổ.
Cánh cửa khép hờ.
Thiếu niên đưa tay, dè dặt mở cửa.
Tia chớp đột ngột lóe lên ngoài cửa sổ soi sáng cả căn phòng, người phụ nữ nằm trên vũng máu giữa nhà, khuôn mặt tái mét xám xịt bê bết máu, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra cửa, như đang muốn nói gì đó.
Búi tóc trên đỉnh đầu đã bung ra, bị máu tươi thấm ướt, sau đó khô bết lại thành từng mảng.
Sợi dây chuyền trân châu bà yêu thích nhất đứt rời, tán loạn trong vũng máu.
Người đàn ông anh gọi là cha ngồi bên cạnh thi thể, hết lần này đến lần khác giơ cao con dao, rồi chặt xuống thi thể người phụ nữ.
Thiếu niên đứng đờ người ngay cửa, con ngươi co rút, cả hô hấp lẫn thời gian đều như ngừng lại tại thời khắc này.
Giây kế tiếp, người đàn ông dường như đã chú ý đến cậu đứng ở cửa.
Ông ta lảo đảo đứng dậy, tay vẫn cầm dao, đi từng bước về phía thiếu niên, máu tươi dưới chân ông ta phát ra từng tiếng dính dớp, bị át đi bởi tiếng mưa to ngoài sổ.
Tia chớp trắng bạc lại lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp lúc này, cũng chiếu sáng gương mặt người đàn ông.
Gương mặt tái nhợt dính đầy vết máu, đôi mắt gần như lồi ra nhìn chằm chằm phía trước, gương mặt có vẻ điên rồ và quái gở, giữa đêm mưa trông càng thêm kinh dị; môi ông ta kéo lên thật cao, tạo ra một nụ cười méo mó đáng sợ.
… “Ầm!”
Tiếng sấm rền vang.
“Pằng…pằng…”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, kéo Diệp Ca về từ sâu trong hồi ức.
Trước mặt họ, cơ thể người đàn ông nặng nề ngã xuống, con dao trong tay văng đi, máu tươi dần dần lan ra bên dưới cơ thể ông ta.
Triệu Quảng Thành thở dốc, chưa hết hoảng hồn, nói: “Người này bị gì vậy?”
“Anh giết ông ta à?” Giọng Trình Sách Chi cao vống lên vì căng thẳng.
Triệu Quảng Thành vội lắc đầu: “Không…không, tôi đã tránh chỗ hiểm rồi mà…”
Diệp Ca bước tới, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Quả thật, trên cơ thể người đàn ông có hai vết súng, một trên vai, một trên cánh tay, đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Cặp mắt ông ta lồi ra, nhìn chăm chăm trần nhà, trên môi vẫn đang nở nụ cười méo mó.
Diệp Ca sờ tay lên cần cổ lạnh băng của người đàn ông.
…Mạch không đập nữa.
Đã chết rồi.
Diệp Ca hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Triệu Quảng Thành và Trình Sách Chi sau lưng mình, nói: “Báo cảnh sát đi.”
Anh chùi vết máu dính trên tay mình rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh hoàn toàn không liếc nhìn người phụ nữ với phần ngực và bụng bị băm thành thịt vụn nằm trên mặt đất, tựa như không muốn để ánh mắt mình chạm vào.
…
Gần đến đêm.
Diệp Ca và hai người còn lại cùng trở về Cục quản lí bàn giao công việc.
Bởi vì tình huống lần này quá nguy cấp, nhân lực thiếu thốn mà công việc cần xử lí lại quá nhiều, toàn bộ nhân viên không bị thương còn lại đều tập trung làm việc trong văn phòng.
“Này, này!” Trình Sách Chi huých Diệp Ca: “Thiết bị thu thập.”
Lúc này Diệp Ca hoàn hồn: “… À”
Anh nộp thiết bị thu thập cho Lưu Triệu Thừa, sau đó lại cụp mắt.
Trình Sách Chi lo lắng hỏi: “Anh Diệp, anh sao thế? Hình như từ lúc báo cảnh sát xong anh cứ như mất hồn mất vía ấy?”
Diệp Ca nhếch môi, biểu cảm vẫn không khác gì lúc trước, cực kì bình tĩnh: “Không có gì, tôi hơi mệt thôi.”
Anh chào hai người kia rồi quay đi.
Nụ cười trên mặt như tuyết tan dưới nắng, biến mất không còn dấu vết.
Diệp Ca mang vẻ mặt vô cảm bước về phía bàn làm việc của mình trong văn phòng rồi ngồi xuống.
Hồ sơ cần xử lí chất đống trên bàn, ánh mắt Diệp Ca rơi trên tờ giấy, song thứ anh nhìn thấy chỉ là từng chấm mực đen lít nhít chứ không phải những con chữ đơn độc, dường như anh lại chìm vào trong suy nghĩ.
Tiếng xôn xao vọng vào từ cửa chính.
Nhưng dường như Diệp Ca không hề nghe thấy.
Anh đắm chìm trong những suy nghĩ linh tinh và hỗn loạn, như một người sắp chết đuối trên biển đang cố vẫy vùng ngoi lên mặt nước, những tiếng động bên ngoài không cách nào lọt vào tai anh, vô phương kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Mãi cho đến khi Huyết Cổ Ngư bắt đầu lăn lộn trong túi Diệp Ca.
Diệp Ca cau mày.
Anh cúi đầu nhìn Huyết Cổ Ngư đang nằm trong túi mình, sau đó vỗ nhẹ một cái bên ngoài túi hòng trấn an nó, nhưng dường như nó không hề cảm nhận được mà càng cựa quậy dữ dội hơn.
Lúc này, Diệp Ca mới nghe thấy tiếng ồn ào trong sảnh lớn.
…Cùng với đó là tiếng bước chân nhịp nhàng, từ xa hướng về phía anh.
Sau đó dừng lại trước bàn anh.
Diệp Ca nhìn thấy một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt đang cụp xuống của mình, đôi giày da thủ công cao cấp, đen bóng, bên trên còn dính vết máu mới khô được một nửa và thịt vụn.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu.
Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước mặt anh, đôi mắt rũ xuống, xương cung mày rất sâu, đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh mịch ánh lên một tia sáng đỏ nhạt.
Hắn từ tốn cong môi, đưa hai tay đến trước mặt Diệp Ca, tay áo trượt xuống để lộ cổ tay nhợt nhạt.
Giọng hắn trầm thấp nam tính, nghe như tình nhân thủ thỉ:
“Em đến tự thú.”.