Ngay khi nhận ra mục tiêu lệ quỷ nhằm vào không phải mình, trong lòng ai nấy đều thót một cái:
Hỏng bét!
Sau khoảnh khắc bất ngờ ngắn ngủi, họ nhanh chóng tỉnh táo lại, xách vũ khí xoay người muốn cứu viện, song họ vừa quay đầu đã bị một cảnh tượng ngoài dự đoán đập vào mắt.
Mặt đất nơi mái tóc dài của con quỷ đánh tới nát tươm và cháy đen, phát ra tiếng lách tách do bị âm khí ăn mòn.
Tuy nhiên, chàng thanh niên vốn đứng ở đấy đã được kéo đi, sau lưng còn xuất hiện một người đàn ông cao lớn đẹp trai, bàn tay nhợt nhạt thon dài ôm chặt hông anh, hai người dựa vào nhau đầy ám muội, thoạt trông vô cùng thân mật khăng khít.
Giây phút đó, sự yên lặng bao trùm.
Đầu Diệp Ca bỗng trở nên trống rỗng.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay trên hông mình, rồi lại ngẩng lên nhìn những người chơi trước mắt.
Tất cả đều đang ngây người, trợn mắt há mồm nhìn về phía họ.
Diệp Ca: “…”
Đệt.
Sau lưng họ, nữ quỷ với thân hình khổng lồ chậm chạp chuyển động cái cổ trắng bệch, vô số con mắt đồng loạt hướng sang nhìn chằm chằm người đàn ông vừa bất ngờ xuất hiện, sau đó, cơ thể mụ ta từ từ chìm xuống, thoắt cái đã biến mất dưới mặt đất
Ngũ Túc hoàn hồn lại đầu tiên, hắn ta biết mình có nghĩa vụ giới thiệu đôi bên, bèn hắng giọng nói: “Khụ, thật ra đây chính là lệ quỷ đang hợp tác cùng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên chúng ta…”
“Hợp tác?!” BLAST sợ hãi nhảy dựng lên: “Đậu má ông có biết đó là ai không?”
Dường như Vệ Nguyệt Sơ cũng không biết mình nên biểu cảm thế nào, cô ngoái đầu nhìn Ngũ Túc, chậm rãi hỏi: “Thế… ý… ý cậu là… tên quỷ nội ứng mà các cậu tìm được… là Quỷ Vương hả?”
Ngũ Túc: “…”
Hắn ta hoang mang: “Hả?”
Kê Huyền cụp mắt, màu đen như bờ vực sâu thẳm rút đi, đôi mắt đỏ rực ẩn hiện sau hàng mi tựa như máu tươi đang chậm rãi chảy trôi, tản ra cảm giác áp bức độc ác và tàn nhẫn.
Hắn cong môi, giọng nói trầm thấp xen lẫn sự thờ ơ, khoái trá:
“Tốt lắm.”
Bàn tay trên hông chàng thanh niên hơi siết lại như thể hiện sự chiếm hữu, khiến cho tấm lưng gầy gò của đối phương tựa hẳn vào lòng mình.
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn:
“Xem ra ta không cần tự giới thiệu nữa.”
“????” Vẻ mặt Ngũ Túc càng thêm khó tả.
Hắn ta ngỡ ngàng mà đờ đẫn nhìn sang, dường như vẫn chưa thể tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ đến vậy.
Ngoài Ngũ Túc, tất cả những người chơi từng gặp qua Kê Huyền đều nâng cao tinh thần 120%, chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt thù địch, cảnh giác siết chặt vũ khí của mình.
A Trường bên cạnh Trần Thanh Dã cũng cong lưng, đôi càng trong miệng không ngừng phát ra tiếng “ken két” – là động tác chuẩn bị tấn công.
Vệ Nguyệt Sơ lạnh lùng nói: “Mày muốn làm gì?”
Kê Huyền như cười như không:
“Cần gì phải căng thẳng vậy? Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, mục đích của chúng ta giống nhau mà.”
“Bố khinh!” BLAST ngắt lời hắn, cực kì phách lối nói: “Tao méo quan tâm mục đích của mày là gì, thả con tin vô tội trong tay mày ra trước!”
Vệ Nguyệt Sơ: “…” Người này đúng là học đâu hiểu đó.
Con tin vô tội – Diệp Ca: “…”
Anh hít sâu, sau đó vỗ lên tay Kê Huyền: “Cậu thả tôi ra trước đã.”
Kê Huyền cụp mắt, hắn đăm đăm nhìn chàng thanh niên trong lòng mình, gương mặt tái nhợt không mang theo cảm xúc vui buồn gì, khi trái tim mọi người sắp vọt lên tới cổ, hắn mới rề rà buông lỏng cánh tay đang vòng trên hông đối phương.
Mọi người: “???”
Khoan đã, sao sự tình phát triển khác với tưởng tượng quá vậy?
Trong khi mọi người hoang mang ra mặt, đột nhiên mặt đất rung chuyển kịch liệt, con ngươi to lớn trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm những người bên dưới một cách quái dị.
Ngay giây sau, dưới đất bất chợt nứt ra vô số khe hở khổng lồ, nền đất kiên cố biến mất, chỉ còn lại vực thẳm tối om, kéo theo toàn bộ những người phía trên rơi xuống…
“Aaaaaa!!!” Ngũ Túc đằng xa vừa rơi xuống vừa gào thét.
Ánh mắt Diệp Ca rét lạnh, vô thức định triệu hồi lưỡi hái của mình, nhưng trước khi vũ khí kịp thành hình trong tay, anh đã cảm nhận thấy một bàn tay mảnh khảnh lạnh băng nắm cổ tay mình.
Anh ngạc nhiên ngước mắt.
Gương mặt điển trai của Kê Huyền nhanh chóng phóng to trước mặt Diệp Ca, đôi mắt đỏ rực như vực sâu thăm thẳm như có thể hút người ta vào vào trong đó.
Bờ môi mỏng nhạt màu khép mở, chất giọng trầm thấp lọt vào tai Diệp Ca giữa tiếng gió rít gào.
“Đừng.”
Giây kế tiếp, Kê Huyền sáp đến ấn đôi môi mỏng lạnh băng lên môi Diệp Ca, răng nanh sắc bén cọ lên môi dưới của anh, mang đến cảm giác đau âm ỉ.
Diệp Ca kinh ngạc trợn mắt: “…!”
Đựu…?!
Kê Huyền dùng sức kéo mạnh cổ tay anh, bất chợt ném anh về phía miệng vực, lực hướng lên và trọng lực triệt tiêu lẫn nhau, tiếng gió ào ào khiến hết thảy âm thanh đều trở nên hỗn loạn và mơ hồ.
Tiếp đó, Diệp Ca cảm thấy cơ thể mình nặng nề rơi xuống, anh lăn vài vòng trên mặt đất vì dư lực.
“Shhh.”
Diệp Ca hít hà, sau đó ngẩng lên.
Trước mặt anh không còn vực sâu tối tăm hay bầu trời ảm đạm nữa, mà thay vào đó là một hành lang hẹp dài.
Thoạt trông hành lang này vừa cũ kĩ vừa hiện đại, giấy dán tường màu xanh lá đậm có vẻ đã có từ rất lâu, hoa văn bên trên bị bụi bặm và vết dầu làm mờ chỉ có thể láng máng nhận ra màu sắc ban đầu; thảm trải sàn đỏ sậm tản ra mùi dầu mỡ cũ kĩ, đèn trần tuy không sáng nhưng rất ổn định, chiếu tỏ hành lang hun hút không thấy điểm cuối phía trước.
Hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng trước đó.
Nhưng Diệp Ca biết rất rõ, dù khung cảnh đã thay đổi nhưng anh vẫn đang kẹt trong quỷ vực của con quỷ cấp S kia.
…Đây hẳn là quỷ vực dạng bán ngoại hiện.
Điều kiện để mở nó rất thấp, do đó nó có thể kéo họ vào mà không ai nhận ra, song điều đó cũng đồng nghĩa tuy con quỷ nọ là chủ nhân của quỷ vực này nhưng nó không thể tùy ý làm những gì nó muốn mà phải tuân thủ theo các quy tắc bên trong.
Đối với anh thì đấy là chuyện tốt.
Diệp Ca nâng tay chạm vào môi mình.
Dường như nơi ấy vẫn đọng lại cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo khi người kia chạm vào môi anh.
Đầu ngón tay Diệp Ca run lên như bị bỏng, anh dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn loạn, sau đó chầm chậm há miệng lấy ra một thứ gì đó.
Đó là một viên đá màu xanh nhạt ấm áp hình tam giác, kích thước khá nhỏ, có một lỗ hình con mắt ở giữa.
…Là thứ mà đối phương dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng anh trong thời khắc cuối cùng kia.
Diệp Ca nhíu mày ngắm viên đá trong tay.
Anh không nhớ trong trò chơi có đạo cụ nào giống vậy, song lại nhận ra hình dáng của vật này.
Thiên Nhãn, hay còn gọi là con mắt của Thượng Đế, tượng trưng cho khả năng nhìn thấu mọi thứ và nhận biết sự giả dối.
Tại sao Kê Huyền lại đưa thứ này cho anh?
Ngoài ra, chữ “Đừng” hắn nói sau cùng có ý gì? Hắn không muốn mình đối đầu trực diện với con quỷ kia sao?
Con lệ quỷ này ít nhất cũng thuộc cấp lãnh chúa, đáng lí ra nó không nên im hơi lặng tiếng đến vậy, nhưng Diệp Ca lại hoàn toàn không có ấn tượng về nhân vật tương tự trong trò chơi.
Hơn nữa, anh nhớ lúc mình bị kéo vào quỷ vực, ngụy trang che giấu hơi thở trên người anh vẫn tồn tại nhưng đối phương có thể nhận ra anh ngay lập tức.
…Con quỷ này không bình thường.
Diệp Ca đứng dậy.
Anh kéo vạt áo lau sạch viên đá, sau đó chậm rãi đi dọc hành lang.
Sự yên lặng bao trùm khắp không gian chật hẹp, tấm thảm dày cộp trên sàn nuốt trọn hết thảy tiếng bước chân, hành lang trước mặt dài đằng đẵng như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Cứ cách vài bước bên cạnh lại xuất hiện một cánh cửa cũ kĩ nhưng không tài nào mở ra được, cứ như chúng được khảm cứng vào bức tường, mà khi phá nát rồi thì phía sau cảnh cửa lại là vách tường gạch cứng rắn.
Diệp Ca nghĩ ra gì đó, bèn lấy viên đá hình tam giác ra.
Anh đặt viên đá trước mắt mình, sau đó nhìn qua cái lỗ hình con mắt ở giữa.
Hành lang trước mắt khoác lên một diện mạo khác hoàn toàn như vừa bị vén lên bức màn giả dối.
Lớp giấy dán tường xanh đậm ẩm mốc và mục nát phủ đầy những chấm đen lốm đốm dính dớp cùng dấu tay nhàn nhạt vụn vằn, trông như vết máu cũ đã khô, như thể nơi này đã xảy ra một trận tàn sát đáng sợ.
Tấm thảm dưới đất bị một vật sắc bén nào đó cắt nát, chất đống bừa bãi khắp hành lang, trên đó còn có cả những mảnh thịt vụn thối rữa và vết máu lộn xộn, đèn trần âm u tù mù, chớp tắt sau lớp mạng nhện thật dày.
Vách tường hai bên không hề có cánh cửa nào.
Sau khi bỏ viên đá ra, ánh mắt Diệp Ca sầm xuống, hàng lông mày nhíu chặt.
Nơi này gần như chẳng còn là quỷ vực, mà càng giống như…
Phó bản.
Diệp Ca men theo hành lang đi tới, thỉnh thoảng lại lấy viên đá quan sát xung quanh, chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy một cánh cửa bình thường xuất hiện trên hành lang – cũng xuất hiện qua viên đá nhỏ.
Anh với lấy tay nắm cửa.
Không ngờ cảnh cửa đã chậm rãi mở ra trước cả khi anh chạm vào.
Một căn phòng rộng lớn xuất hiện trước mặt anh.
Giấy dán tường xanh sẫm, tấm thảm đỏ nâu, đèn trần trên đầu nửa tối nửa sáng, ngay giữa sảnh là một bàn tiệc dài, trên bàn bày đày những món đồ sứ và thủy tinh sáng bóng, tổng cộng có sáu chỗ ngồi dàn hàng, cuối cùng là vị trí chủ tọa, ghế nào cũng trống không.
Diệp Ca giơ Thiên Nhãn lên.
Vách tường trong phòng khách trước mắt anh đều được tạo thành từ những mớ tóc đen dài không ngừng lay động, đen kịt và dày đặc, lặng lẽ vây chiếc bàn dài vào giữa.
Mỗi một vị trí bên chiếc bàn dài đều có một cái bóng mờ ảo, trên bức tường sau mỗi chiếc ghế là một cánh cửa.
Diệp Ca đoán có lẽ một chỗ ngồi trong số đó lẽ ra là của anh, chẳng qua đã bị Kê Huyền đột ngột nhảy ra chiếm lấy.
Anh dời Thiên Nhãn đến vị trí chủ tọa, bỗng thấy giật mình.
Chỉ thấy một người đàn bà toàn thân trắng bợt cúi đầu ngồi cuối bàn tiệc, mái tóc đen kịt trên đầu mụ xõa tung, chậm rãi uốn éo hình thành bức tường và nền nhà.
Mụ không hề nhúc nhích, dường như đang ngủ say.
Diệp Ca lấy viên đá khỏi mắt.
Vị trí chủ tọa vẫn trống không.
Chẳng qua, nếu hai bên đã tương thông vậy con quỷ đó nhất định đang ngồi ở vị trí kia.
Loại quỷ vực bán ngoại hiện này ràng buộc cả người ngoài lẫn chủ nhân, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng kia khi Kê Huyền ném Diệp Ca ra ngoài thực chất chính là đẩy anh ra khỏi quy tắc của trò chơi, mang đến cho anh một lợi thế cực kì lớn.
Chỉ cần giết chết con quỷ này, quỷ vực sẽ tự động biến mất, mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Đầu ngón tay xuôi bên hông Diệp Ca giần giật, bóng dáng sắc bén không rõ ràng lóe lên giữa ngón tay anh.
Anh híp mắt, sâu trong con ngươi nhạt màu lóe lên sát ý lờ mờ.
Nhiệt độ lạnh băng từ lòng bàn tay đối phương như vẫn còn vương lại trên cổ tay anh.
Bên tai dường như lại vang lên giọng nói trầm thấp và ấm áp của người đàn ông nọ:
…“Đừng.”
Diệp Ca đứng yên tại chỗ, đăm chiêu nhìn cảnh tượng trước mắt như đang suy xét gì đó.
Cuối cùng, một lúc lâu sau, anh từ từ thở ra rồi rồi rời mắt.
Tạm tin hắn một lần vậy.
Diệp Ca xoay vai và cổ, anh thở dài thườn thượt, hàng mi dài che khuất vẻ tối tăm sâu trong ánh mắt… Cũng lâu rồi anh không vào phó bản, không biết trình độ có sụt giảm chút nào không.
Cũng hơi nhớ nhớ đó.
Đã vậy thì cứ đi thử như vượt phó bản thôi.
Anh thu hồi lưỡi hái rồi đi thẳng đến cánh cửa phía sau một trong những chiếc ghế, đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa biến mất sau lưng anh.
Trước mắt anh không phải một căn phòng mà giống như một thế giới rộng lớn hoàn chỉnh, mặt trời chói chang trên đầu, đường phố tấp nập xe cộ, tiếng người huyên náo ồn ào.
Nhưng dường như có gì đó không đúng lắm.
Diệp Ca vươn tay chộp lấy cánh tay của một người qua đường, song ống tay áo trong tay lại mềm nhũn xẹp xuống.
Anh híp mắt kéo mạnh, bộ quần áo trên người người đó bỗng chốc mềm sụt, vô số sâu bọ xanh xanh đỏ đỏ tràn ra từ cổ áo và tay áo, lộp bộp rơi xuống đất, ngọ nguậy dưới chân Diệp Ca.
Diệp Ca quẳng bộ quần áo trong tay, cẩn thận quan sát thế giới trước mặt.
Từ mặt đất đến các tòa nhà, người đi đường và xe cộ đều được tạo thành từ hằng hà sa số côn trùng màu sắc sặc sỡ.
Chúng lúc nhúc bò qua bò lại khiến cả thế giới như được bao phủ trong lớp kính lọc uốn éo.
Mỗi một đường nét của nơi đây đều không ngừng biến đổi, mỗi một bước đi sẽ khiến đám sâu dưới chân xịt nước, nội tạng đủ màu đủ sắc chảy ra trông cực kì buồn nôn.
Diệp Ca đoán được căn phòng này thuộc về ai rồi.
Anh giơ Thiên Nhãn lên mắt, bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó giữa biển sâu vô biên, cuối cùng, động tác của anh khựng lại.
Trong một tòa nhà đằng xa, một đốm sáng nhỏ bé le lói lóe lên, hết sức nổi bật trong biển sâu bọ ghê tởm.
Diệp Ca cất viên đá rồi chạy về hướng đó.
Đó là một tòa chung cư gần như đã bị phá hủy từ trong ra ngoài, đi từ xa anh đã ngửi thấy mùi khét bốc lên, vô số sâu bọ từ bốn phương tám hướng nối đuôi nhau bò tới, bổ sung lại hình dáng ban đầu của tòa nhà từng chút một.
Diệp Ca bình tĩnh mở cánh cửa có sâu rơi xuống của tòa nhà, bước lên những bậc thang mềm nhũn.
Càng lên cao, mùi protein khét càng nồng nặc hơn, trên vách tường lẫn sàn nhà đều có vết cháy sém, hành lang sụp xệ, tầng hai và ba gần như hòa lẫn vào nhau, toàn bộ tòa nhà đang dần đần đổ sụp.
Theo chỉ dẫn của viên đá, Diệp Ca mở một cánh cửa trong số đó.
Vừa mới đẩy ra, vô số sâu bọ rơi ào xuống từ trên trần, gia nhập vào đống lộn xộn trước mặt anh.
Để hình thành một thế giới hoàn chỉnh cần muôn vàn sâu bọ với đủ loại màu sắc, song lúc này mặt đất trước mặt anh lại như một thùng thuốc nhuộm khổng lồ đang không ngừng ngọ nguậy, vô số màu sắc khác nhau liên tục nhúc nhích khiến người ta hoa mắt.
Diệp Ca: “…”
Anh nhớ đến câu BLAST trả lời Vệ Nguyệt Sơ lúc còn trong Cục quản lí.
Cách tránh né đám sâu bọ của cậu ta là đốt chúng, chỉ cần chúng cháy rụi thì không phải sợ nữa.
Nhưng rất hiển nhiên, trong thế giới này dùng lửa đốt sâu là hoàn toàn vô dụng, không những cậu ta chẳng thể nào đốt hết được chúng, mà một khi ngọn lửa phá hỏng cấu trúc của tòa nhà, kết quả sẽ là… toàn bộ tòa nhà bằng sâu sẽ đổ sụp xuống người, chôn sống cậu ta.
Cũng ác thật đấy.
Diệp Ca ngồi xổm xuống cạnh “thùng thuốc nhuộm”, xắn tay áo lần mò vào trong.
Giữa đám sâu bọ trơn nhẵn lành lạnh đang ngọ nguậy, anh nhanh chóng mò được cổ tay một người.
Diệp Ca chống một tay bên mép ao, từ từ lôi BLAST ra khỏi đống sâu bọ.
Cậu trai vốn anh tuấn ngang tàng lúc này mặt mũi trắng bệch, mái tóc đỏ rực xẹp xuống rũ rượi, đồng tử giãn ra đờ đẫn, cả cơ thể như đang đứng bên bờ vực suy sụp.
Diệp Ca ân cần vỗ má cậu ta: “Này, cậu không sao chứ?”
Nghe vậy BLAST mới từ từ hoàn hồn từ cú sốc tâm lí, mí mắt cậu ta giật giật, rề rà cúi đầu nhìn đám sâu bọ lúc nhúc khắp nơi dưới đất, sau đó nhảy dựng lên như bị lửa đốt sém mông: “A a a a a a a a a a a!!!”
Cậu ta vùng vẫy tay chân bò ra khỏi ao, sau đó vịn khung cửa bắt đầu nôn mửa:
“Huệ!”
Diệp Ca từ từ rời mắt, không nỡ nói cho BLAST biết bãi nôn của cậu ta là cả mớ sâu đang ngọ nguậy.
Sau khi BLAST gần như đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, cậu ta phờ phạc ngẩng đầu thì bỗng cảm giác… khung cửa mình đang vịn vào mềm nhũn kỳ lạ.
Cậu ta nhìn kĩ lại…
“A a a a a a a a a!!!!!!!”
BLAST bật khóc, sợ hãi quay người lao thẳng về phía Diệp Ca, ôm chặt lấy người bình thường duy nhất trước mình, hệt như người sắp chết đuối giữa biển vớ được cọc gỗ.
Cậu ta đu hẳn lên người Diệp Ca, quấn quanh cổ anh không khác gì một con Koala: “Đù đù đù đù đù… cứu tui!!!”
Diệp Ca: “…”
Nặng quá.
Ồn nữa.
Anh hít sâu, gằn từng chữ: “Cậu, bình, tĩnh, đi.”
BLAST lại ôm Diệp Ca chặt hơn: “Tui… tui… tui không.”
Diệp Ca bị cậu ta siết không thở nổi.
Anh trợn mắt, giơ tay kéo BLAST khỏi người mình, sau đó siết cằm cậu ta.
BLAST chỉ cảm thấy người nọ khỏe kinh người, cứ như một cái kìm lạnh băng siết lấy cằm cậu ta, chậm rãi bẻ mặt cậu ta sang bên cạnh, ép cậu ta nhìn bể sâu anh vừa kéo cậu ta ra.
Giọng đối phương lạnh lùng xa cách:
“Vậy tôi ném cậu vào lại đó.”
BLAST: “!!!”
Cảm giác rợn tóc gáy như thể cậu ta đang bị nhìn chằm chằm bởi một con thú săn mồi nào đó đứng đầu chuỗi thức ăn ập tới khiến cậu ta vượt qua cả nỗi sợ sâu bọ, cũng vô thức cảm thấy lạnh sống lưng mà không mảy may cho rằng đối phương đang nói suông.
BLAST thả tay thả chân nhảy xuống khỏi người Diệp Ca.
“Gông xiềng” trên người cuối cùng cũng biến mất, Diệp Ca thở phào, ngước mắt nhìn BLAST:
“Còn đi nổi không?”
BLAST nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
Cậu ta nhìn chàng thanh niên trước mặt, lặng lẽ quan sát đối phương.
Mái tóc và đôi mắt nhạt màu, gương mặt điển trai, làn da tái nhợt.
Không biết vì sao, tuy vẫn là gương mặt ấy nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác trước.
Khí chất uể oải và vô hại trước đó đã bị quét sạch từ lúc nào, hơi thở mang đầy tính công kích như của một loại thú ăn thịt khổng lồ tản ra; ánh mắt khi anh nhìn về phía cậu ta hệt như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo lần theo da thịt cắt sâu vào xương cốt cậu ta, mà loại cảm giác đàn áp đáng sợ này BLAST chỉ từng cảm nhận được từ một người…
Ngay khi cậu ta đang đăm đăm nhìn Diệp Ca, mặt đất đột nhiên chấn động.
Đám sâu bọ ngọ nguậy cũng rung chuyển theo.
Mặt BLAST trắng bệch, cậu ta vô thức níu tay áo Diệp Ca.
Diệp Ca híp mắt nhìn ra xa, sau đó anh trở tay bắt lấy cổ tay BLAST: “Đi.”
Nói rồi anh kéo BLAST còn chưa hoàn hồn chạy ra khỏi cửa, dọc theo hành lang đang dần sụp đổ, chạy về phía đường chính.
BLAST bị anh kéo đến chân nam đá chân chiêu, mặt mũi cậu ta xanh mét, thỉnh thoảng lại rùng mình vì bị sâu rơi xuống người, song cậu ta lại không vứt hết hình tượng mà gào thét, cũng không tiếp tục nhào lên người Diệp Ca nữa.
Mãi đến khi hai người chạy ra đến đường lớn, những tòa nhà cao tầng xung quanh đã dần dần sụp đổ dưới tác động của nguồn sức mạnh kì lạ nào đó, sau đó hợp thành một biển sâu, đồng loạt lao đến cùng một hướng.
Diệp Ca híp mắt, ngẩng đầu nhìn theo.
Có lẽ thế giới này ý thức được sự xuất hiện của kẻ xâm nhập và đang có những điều chỉnh tương ứng.
Chỉ thấy đám côn trùng dày đặc gom lại thành một con sâu khổng lồ bò về phía hai người, cơ thể đáng sợ như có thể che khuất mặt trời, vô số những con sâu nhỏ quanh người nó rơi xuống đất, song lại càng có nhiều sâu bọ hơn đổ vào cơ thể nó, khiến nó nhanh chóng phình to.
“Grào…!!!”
Con sâu khổng lồ há miệng gầm một tiếng chói tai.
BLAST chết lặng.
Cậu ta chậm chạp nuốt nước bọt, vẻ mặt trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng đến cùng BLAST vẫn nhớ Diệp Ca là người bình thường, bèn tiến lên chắn trước mặt đối phương.
Ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay cậu ta, song nó cũng ỉu xìu hệt như chủ nhân mình, như thể vừa bị phun sương.
BLAST nhắm tịt mắt, lắp bắp nói: “Đừng… đừng sợ… để đó cho tui…”
Cậu ta còn chưa nói dứt lời đã thấy một cánh tay khoác lên vai mình, kéo cậu ta về sau.
Đôi mắt nhạt màu của đối phương hờ hững nhìn BLAST, vẻ mặt vô cảm, hàng mi xinh đẹp toát lên vẻ bất cần.
Ánh mắt kia như đang nói:
Đứng sang bên cạnh nghỉ đi.
Khi hai người lướt qua vai nhau, BLAST nhìn thấy một cái bóng to lớn chậm rãi hình thành trong tay chàng thanh niên.
Giây kế tiếp, cái bóng thành hình, lưỡi hái hình trăng khuyết hiện ra, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lờ mờ như ánh trăng được hóa thành thực thể, tựa như chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng có thể bị cắt đứt.
BLAST: “…”
Cậu ta từ từ trố mắt, cuối cùng trợn tròn hết cỡ.
Vẻ mặt BLAST từ ngỡ ngàng chuyển sang khiếp sợ, đến khó tin, rồi đờ đẫn, đỏ cam vàng lục lam tím gần như màu sắc nào cũng hiện lên khuôn mặt cậu ta một lần.
Cậu ta nghẹn lời, run rẩy giơ tay chỉ vào bóng lưng chàng thanh niên, lắp bắp nói:
“Ông… ông, ông, ông, ông… ông là…”
Diệp Ca ngoái đầu nhìn cậu ta, nhướng mày thích thú, khóe môi khẽ cong nở nụ cười:
“À, vậy xem ra tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ?”.