“Chạy nhanh hơn chút nữa” Phó Chi Tề nói.
Tài xế trả lời đây đã là nhanh nhất rồi.
Anh ừ một tiếng rồi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Con ngươi của anh phản chiếu hình ảnh đường phố đang vụt qua.
Phó Chi Tề phát hiện hoá ra bản thân mình không hề rộng rãi như anh nghĩ.
Thời gian lùi về năm phút trước.
Chu Thanh Ý nghe có người gọi tên em.
m thanh trầm khàn như đang muốn dụ dỗ.
Quay đầu lại, em muốn nhìn thử xem là ai.
Song khuỷu tay vừa rời khỏi quầy bar thì cơ thể bỗng dưng mềm nhũn.
Bất đắc dĩ Chu Thanh Ý phải nắm chặt áo của người bên cạnh.
Cả cơ thể gã thả ra pheromone nồng nặc, mở miệng hỏi em: “Em không khỏe à?”
Bọn họ ở sát nhau nên Chu Thanh Ý có thể ngửi được.
Bên trong pheromone của gã không có mùi đào.
Mũi toàn là mùi pheromone dày đặc của gã khiến đầu Chu Thanh Ý phát đau.
Diễn xuất kiểu này chả giống Phó Chi Tề gì sất, Phó Chi Tề chắc chắn sẽ không dùng pheromone để ép em.
Chu Thanh Ý buông tay, nắm chặt quầy bar để cố cầm cự.
Gã lại nói: “Tôi đưa em về nhà nhé?”
Sau đó còn muốn kéo Chu Thanh Ý đi.
Em hất tay gã ra.
“Cút.” Chu Thanh Ý thở hổn hển: “Mày là cái thá gì mà cũng dám bắt chước anh ấy hả?”
Mặt gã đỏ bừng nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng, dữ tợn.
Tên đó hơi bất ngờ song vẫn chưa chịu từ bỏ, liên tục kêu tên em “Thanh Ý”, “Thanh Ý”.
Chu Thanh Ý nghĩ, Phó Chi Tề sẽ không gọi mình thân mật như thế.
“Cút đi.” Chu Thanh Ý lặp lại lần nữa.
Gã vẫn muốn tiếp tục dây dưa.
Bỗng có người khác bước đến, đột ngột hất văng gã.
Người ấy quay lại ngay sau đó, chỉ ngồi cạnh em mà chẳng hề nhúc nhích gì.
Chu Thanh Ý mở to mắt nhìn anh ta, không quen biết thì em sẽ mặc kệ.
Chu Thanh Ý từ từ gục xuống.
Em biết kẻ khác muốn kiếm chuyện dạy dỗ mình.
Rượu quá mạnh làm cả người em bủn rủn.
Thế nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
May mà kẻ đằng sau chủ mưu chuyện này còn hơi kiêng kị, không dám làm chuyện quá lộ liễu.
Đầu Chu Thanh Ý đau khủng khiếp nhưng cơ thể không bị sốt.
Chắc là em chỉ say thôi chứ chưa bị bỏ thuốc.
Gã ta chỉ dám sai tên pha chế nói dối, lừa Chu Thanh Ý uống chút rượu mạnh, muốn để em “tự nguyện” đi cùng người khác.
Sai lầm duy nhất của gã chính là gã không nên tìm người bắt chước Phó Chi Tề.
Bởi Chu Thanh Ý sẽ chẳng bao giờ nhận nhầm Phó Chi Tề.
Nằm sấp một hồi, cơ thể em cũng khoẻ lên một chút.
Do còn buồn nôn trước pheromone nồng nặc của tên hồi nãy nên Chu Thanh Ý chỉ có thể nằm im và lấy tay đè lên dạ dày đang quặn lại.
Chợt Chu Thanh Ý ngửi thấy mùi trà ô long.
Có người gọi tên em, muốn chạm vào em.
F**k, hàng real đây rồi.
“Đừng đụng vào tôi.” Chu Thanh Ý bảo thế.
Người kia hơi đơ ra rồi rút tay về.
Chu Thanh Ý cố gắng đứng dậy.
Do bật người quá nhanh nên hai mắt tối sầm, không thấy được ai cả.
Tuy thế, em vẫn nghe người kia nói: “Về nhà với tôi nào.”
Vẫn chưa thấy rõ ai là ai nên Chu Thanh Ý không chắc chắn được đây có phải là người ấy không.
Em chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, để trọng lượng của cả cơ thể đè hết lên tay và đợi thị lực khôi phục.
Còn Phó Chi Tề chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thanh Ý.
Em không trả lời được hay không, sắc mặt rất xấu.
Anh nhìn người đứng bên cạnh mà mình đã nhờ theo dõi Chu Thanh Ý.
Hắn nhún vai, ra hiệu mình cũng không biết nữa.
Nhớ lại bức ảnh em nắm lấy áo của người ta, trong lòng Phó Chi Tề cực kỳ khó chịu.
Anh trầm giọng lặp lại: “Chu Thanh Ý, về nhà với tôi trước.”
Cuối cùng Chu Thanh Ý cũng nhận ra đây là người em ngày đêm nhung nhớ.
Hận không thể nhảy thẳng vào lòng anh cuộn tròn trong đó.
Thế nhưng trong người lại muốn nôn nên chỉ đành ngồi yên tại chỗ, mở miệng trả lời: “Đợi đã.”
“Đợi cái gì hả?” Vừa dứt lời, Phó Chi Tề nhận ra giọng mình quá lạnh lùng.
Anh chậm rãi nói: “Em không muốn đi cùng tôi à?”
Chu Thanh Ý bắt kịp biểu cảm vừa nãy của anh.
Em sững sờ như chợt nhận ra gì đó, trái tim trong phút chốc lại nhảy nhót như điên.
Em đã thua sạch trong ván cược này rồi, liệu có còn cơ hội trở mình không?
“Về với anh làm gì chứ?” Chu Thanh Ý cố gắng đè giọng: “Anh đâu có thích em.”
Sắc mặt Phó Chi Tề khẽ thay đổi.
Nửa ngày sau, anh mới đáp: “Tôi đâu có…”
“Không phải là kiểu thích mà em muốn đúng không?” Chẳng đợi Phó Chi Tề đáp lời, Chu Thanh Ý lập tức từng bước ép sát: “Anh muốn yêu đương với em không?”
Trong lòng em chẳng chắc chắn bất cứ thứ gì.
Nhưng em vô cùng khao khát một đáp án rõ ràng.
Dù không chắc chắn thì em vẫn sẽ tìm đủ mọi cách đấu tranh có được nó.
Môi Phó Chi Tề giật giật, nắm lấy tay Chu Thanh Ý: “Chỗ này không hợp để nói mấy chuyện này.
Em về với tôi trước đã.”
Biết rõ địa điểm như này không hợp lắm nhưng em chẳng thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
Chu Thanh Ý nhìn thẳng vào mắt Phó Chi Tề: “Em không đồng ý với em thì em lập tức đi tìm người khác.”
Lời còn chưa dứt, tay Chu Thanh Ý bỗng dưng bị trói chặt.
“Không cho.” Em nghe thấy anh nói vậy.
Rời khỏi ghế tựa, em bước đến gần như muốn dán sát vào người Phó Chi Tề.
Chu Thanh Ý thấy trong con ngươi đen kịt của anh có bóng hình của mình.
“Anh dùng thân phận gì để nói không cho với em?”
m thanh của Phó Chi Tề như đang cố kiềm chế cảm xúc: “Không nói rõ ràng với em thì em không chịu đi phải không?”
“Phải.”
Gật đầu, anh mở cửa một phòng rồi kéo Chu Thanh Ý vào.
Phó Chi Tề kéo mạnh đến mức khiến em lảo đảo.
Vừa vào cửa, Chu Thanh Ý đã bị đè trên tường.
“Anh yêu em.” Em gào lên: “Anh yêu em mà.”
Phó Chi Tề hôn lấy môi em.
Bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị gì, Chu Thanh Ý bị lưỡi anh cạy răng ra và luồn vào.
Phó Chi Tề cắn chặt môi dưới của em, hung hăng mút lấy rồi luồn vào để cùng em môi lưỡi quấn quýt.
Hai chân Chu Thanh Ý như muốn nhũn ra, dựa hẳn lên tường.
Em chẳng còn chỗ nào để trốn mà em cũng không muốn chạy trốn.
Chu Thanh Ý nắm lấy góc áo của Phó Chi Tề, vừa như để chống đỡ vừa như muốn anh xích lại gần mình hơn.
Đó là nụ hôn chất chức tất cả ham muốn chiếm hữu, dày đặc tính xâm lược.
*Tui hiểu nhưng mà không biết nên edit câu này thuần Việt hơn thế nào:(((
Rời bỏ đôi môi của Chu Thanh Ý nhưng Phó Chi Tề vẫn dựa sát vào em.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào em như một con sói quan sát con mồi của mình.
Hơi thở của bọn họ đan xen lẫn nhau.
Chu Thanh Ý nghe thấy tiếng thở dốc nóng rực của mình.
“Tôi yêu em.”
“Thế sao anh lại không muốn yêu đương với em?” Lồng ngực Chu Thanh Ý phập phồng liên tục: “Em đã hai mươi ba rồi.
Em biết mình yêu ai, em có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình.
Đừng có xem em như con nít!”
“Tôi chưa từng xem em như con nít.” m thanh của Phó Chi Tề đè nén đến trầm nhất.
Tựa như đại dương sâu thẳm yên bình nhưng ẩn chứa giông bão sẽ ập đến bất ngờ: “Tôi sẽ không cứng với một đứa con nít.”
“Vậy thì yêu đương với em đi!”
“Được.”
Dường như Chu Thanh Ý tưởng mình đã nghe nhầm.
Sau khi hết ngẩn người, em lập tức nói: “Đánh dấu em, đánh dấu vĩnh viễn ấy.”
Chạm vào gáy Chu Thanh Ý, bàn tay chai sạn của Phó Chi Tề khẽ vuốt ve tuyến thể của em.
Khiến cơ thể em muốn mềm nhũn.
“Không được.”
Tay anh không hề rút về nhưng lời nói ra lại như thế.
Thất vọng cực kỳ, Chu Thanh Ý cố gắng đè nén cảm giác cay đắng: “Anh vẫn luôn không muốn yêu đương với em.”
“Em nghĩ là tôi không muốn chắc?” Tay Phó Chi Tề bóp mạnh hơn, ép Chu Thanh Ý phải ngửa đầu nhìn anh: “Tôi đánh dấu em rồi đợi đến lúc em nhớ lại tất cả, em hối hận, em muốn bỏ đi thì đi làm sao được!”
Như có quả bom nổ bên tai, Chu Thanh Ý chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Ai nói với anh…” Em chậm rãi nói từng câu từng chữ: “...!Rằng trước đây em muốn bỏ đi hả?”
Phó Chi Tề nhìn thấy sâu trong con ngươi của Chu Thanh Ý như lóe lên một tia sáng đang nhảy nhót, như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Em nói, Phó Chi Tề à, em vẫn nhớ.
Kể từ năm mười bốn tuổi, lần đầu gặp anh đến tận bây giờ thì mọi mặt của anh, em đều nhớ rõ..