“Em nói cái gì? Mười bốn tuổi?”
“Chín năm trước, Phó Dịch đẩy một đứa bé rơi xuống hồ và bị mời phụ huynh.” Chu Thanh Ý hít sâu một hơi: “Em chính ra đứa bé đó.”
Phút chốc, đôi mắt Phó Chi Tề hơi mờ mịt.
Anh nghiêng người về sau một chút, buông Chu Thanh Ý ra.
Thật khó mà tin được đứa bé gầy yếu trong trí nhớ của mình lớn lên sẽ là thanh niên cao ráo, đẹp đẽ nhường này.
“Vậy là em không hề mất trí nhớ phải không?”
“Em không.”
“Em từng nói ‘Cần pheromone’, ‘Ai cũng không nhớ được’...’’
“Đều là giả bộ hết.” Chu Thanh Ý đáp” Chỉ có tình yêu của em là thật.”
Em dùng pheromone làm cái cớ để nói lên tình cảm thiết tha không dám để lộ.
Nhất thời Phó Chi Tề chẳng thể nói nên lời.
Tất cả dũng cảm của Chu Thanh Ý đều dồn hết vào việc thổ lộ bí mật, không nhận được câu trả lời càng khiến em thêm lo sợ, bất an.
Nắm lấy áo anh, Chu Thanh Ý thỏ thẻ: “Em lừa anh như vậy, anh còn cần em không?”
“Lại giả vờ đáng thương.”
Tuy nói thế nhưng anh vẫn nghiêng người và ôm lấy Chu Thanh Ý.
“Nói rõ cho tôi.” Phó Chi Tề vỗ nhẹ vào lưng em: “Tại sao phải giả vờ mất trí nhớ?”
“...!Bởi vì còn một năm nữa là phải ly hôn rồi.
Nếu em lấy cớ mất trí nhớ do tai nạn, không còn chỗ nương tựa thì mới có thể ở lại.”
Nghe Chu Thanh Ý nói thế, Phó Chi Tề cũng nhớ lại.
“Lúc tai nạn, em cố ý che cho tôi đúng không?”
Em trả lời, em không muốn anh bị thương.
“Ngốc quá đi.” Anh thở dài, vuốt ve mái tóc dài của Chu Thanh Ý: “Hồi ấy đã yêu tôi rồi à?”
Chu Thanh Ý khẽ thừa nhận nhưng giọng điệu rất oan ức: “Cho dù như vậy mà anh vẫn muốn ly hôn với em.”
“Tôi không hề biết.
Nghĩ đến khi em nhớ lại thì sẽ muốn ly hôn với tôi.
Chẳng phải em kết hôn với tôi là do bất đắc dĩ sao?”
“Không phải.” Chu Thanh Ý vội đáp: “Không phải đâu.”
Em thì thầm, hoá ra anh còn nghĩ như vậy.
“Em xin anh đưa em đi đâu chỉ vì để chạy trốn khỏi nhà họ Chu.
Không phải bất cứ ai dẫn em đi thì em sẽ tuỳ tiện đồng ý.
Em không hề do bất đắc dĩ nên mới chọn anh mà là em chưa từng nghĩ anh sẽ đồng ý với em.”
Anh là giấc mộng xa vời mà em không dám mơ tới.
Ngẩng đầu, đôi môi Chu Thanh Ý hôn lên cằm anh.
Trên người em có mùi rượu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Tư thế của em thành kính như đang thực hiện nghi lễ hiến tế chính mình.
Phó Chi Tề khẽ cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm của Chu Thanh Ý rồi dịu dàng liếm hôn.
Chờ đến khi mùi hạnh nhân dần ôn hòa trở lại thì anh mới buông em ra.
Giọng như đang thở dài mà nói: “Em chưa từng để lộ chút gì cho tôi biết.”
Tất cả những điều này gần như đánh đổ mọi nhận thức của Phó Chi Tề.
“Sao em dám đòi hỏi với anh chứ?” Chu Thanh Ý cười cười: “Anh đã cho em quá nhiều thứ.
Em sợ anh sẽ ghét em lắm.”
“Lúc nào em cũng nghĩ nhiều như thế.” Anh bất đắc dĩ: “Lúc giả bộ mất trí nhớ, làm nũng với tôi rồi bị từ chối thì chắc em chỉ hay lặng lẽ đau khổ.”
Chu Thanh Ý chỉ cong môi cười mà không nói lời nào.
Có lẽ anh nhận ra Chu Thanh Ý không muốn nhắc đến chuyện buồn.
Trông em vô cùng đáng thương như đang nhõng nhẽo.
“Vậy chuyện trước đó thì sao hả? Tại sao giận dỗi lại chạy đến quán bar uống rượu rồi nắm áo người ta, muốn đi cùng người ta?”
Nói đến vế sau, hình như giọng anh càng trở nên nghiêm trọng.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Em hông có muốn đi cùng người khác mà.” Em nhỏ giọng bảo: “Hồi trước… Em nghe thấy anh nói với Nghiêm Diệp…”
“Tôi với Nghiêm Diệp gì? Nói cái gì cơ?”
“...!Anh nói em còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Anh không đồng ý nhưng không cản em được.”
Cau mày, Phó Chi Tề nhẹ nhàng nắm lấy gáy của em nhéo nhéo.
“Em thấy tôi đang nói về em à?”
Chu Thanh Ý chép miệng: “Em nghe thấy hết ó.”
“Bé hư không có cảm giác an toàn.” Anh kéo nhẹ tóc của Chu Thanh Ý, em cũng thuận thế nghiêng đầu theo: “Ấu trĩ, không để tôi giải thích gì.”
Em ấm ức cực kỳ.
Phó Chi Tề chưa xin lỗi thì thôi đi, lại còn kéo tóc em.
Kéo tóc cũng bỏ qua đi, thế mà còn mắng em! Chu Thanh Ý nghiêng đầu, trừng mắt với anh.
“Được rồi, được rồi.”
Buông tóc Chu Thanh Ý ra, Phó Chi Tề xoa xoa đầu em, ra hiệu em đừng giận nữa.
“Phó Dịch đã dấu hiệu Omega của nó từ lâu.
Tôi đến tận lễ đính hôn mới biết nó làm con gái nhà người ta mang thai rồi.” Anh từ tốn nói: “Tôi và Nghiêm Diệp đang nói về nó.”
Chu Thanh Ý mở to hai mắt đang mơ mơ màng màng.
Anh vén tóc bên tai của Chu Thanh Ý, cúi đầu hôn lên trán em và nhẹ nhàng bảo: “Cục Ý nhà tôi ngoan như vậy, sao tôi phải đi nói xấu em ấy chứ?”
Mặt Chu Thanh Ý dần đỏ lựng, em khẽ nói: “Nói lại lần nữa đi anh.”
Phó Chi Tề biết em muốn nghe cái gì, bèn trêu chọc: “Tôi bảo Chu Thanh Ý rất ngoan, sẽ không bị mắng đâu.”
“Mấy người khác đều gọi em là Thanh Ý cả rồi mà anh vẫn còn gọi tên đầy đủ của em!”
Phó Chi Tề “Hả?” một tiếng rồi hỏi ai gọi em là Thanh Ý.
Giọng anh rõ ràng rất bình thản nhưng Chu Thanh Ý lại sợ sợ một cách khó hiểu.
Em bèn lảng sang chuyện khác: “Nếu hông chê em nhỏ, còn thương em thì vì sao mấy lần em ám chỉ rõ rành rành thế mà anh lại không muốn yêu đương với em?”
Thậm chí còn chưa đánh dấu nữa.
Phó Chi Tề lập tức vỗ lưng em: “Ai biểu em giả vờ mất trí nhớ.”
“Tôi định đợi em nhớ lại cuộc sống trước kia, khôi phục các mối quan hệ xã hội bình thường rồi mới quyết định.”
*Ở đây ý là anh Tề định đợi em nó nhớ lại với bớt ỷ lại anh thì anh mới quyết định.
Nói chung anh là Alpha năm tốt, rất tôn trọng Omega.
Chu Thanh Ý còn chưa kịp trả lời đã bị Phó Chi Tề bế lên.
Anh một tay nâng mông em, một tay vòng qua ôm lấy eo em, đặt cằm Chu Thanh Ý trên vai mình.
“Bây giờ về nhà với tôi.” Phó Chi Tề nói: “Kể tôi nghe xem ai gọi em thân mật như vậy.”.