Gần đến cuối năm, lớp tuyết mịn trên nền đất dần tan chảy, để lại những vệt nước sẫm màu.
Phó Chi Tề giơ tay quấn chặt chiếc khăn quàng trên cổ Chu Thanh Ý rồi gỡ phần tóc con bị vướng vào ra.
Anh hỏi: “Em có lạnh không?”
Chu Thanh Ý tổ chức một buổi triển lãm nhỏ, hôm nay là ngày cuối cùng.
Mà Phó Chi Tề tới giờ mới có thì giờ đến xem.
Lúc còn hai giao lộ nữa là sẽ tới nơi thì bỗng dưng bị kẹt xe.
Em nói muốn đi bộ nên hai người cũng chậm rãi đi đến đấy.
Được nửa đường, họ mới phát hiện trời đang đổ tuyết.
Những bông tuyết nhỏ li ti, không thể quan sát rõ bằng mắt thường.
Nhưng nhè nhẹ rơi xuống mặt lại khiến cho người ta thấy hơi ẩm ướt, lành lạnh.
“Không ạ.” Chu Thanh Ý đáp.
Tuy thế bàn tay em vẫn chui vào túi áo khoác của Phó Chi Tề, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
Chu Thanh Ý chôn cằm vào trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ khuôn mặt nho nhỏ.
Khi em nói chuyện có làn khói mờ che kín cả mặt.
Anh thấy mùi đông thật nhạt nhẽo, màu xám xịt phủ từ cây cỏ đến những áng mây trên đường chân trời tối mù mịt.
Thế nhưng ánh sáng dường như rất thích Chu Thanh Ý.
Dù mặt em bị giấu trong lớp sương mà thì vẫn sáng sủa hơn người khác nhiều.
Lông mày dài cùng đôi môi đỏ mọng càng làm nổi bật vẻ đẹp chuẩn mực, thanh nhã của em.
Càng nhìn càng thấy thích nên Phó Chi Tề kéo Chu Thanh Ý lại để em dừng bước.
Rồi nhanh chóng ôm trọn bờ môi em, sau đó họ mới nắm tay nhau đi tiếp.
Đi được mấy bước, Chu Thanh Ý mới nhỏ giọng hỏi, anh vừa làm gì ó.
Phó Chi Tề học theo giọng điệu của em nói, bắt nạt em ó.
Đến cửa phòng triển lãm, Chu Thanh Ý bắt đầu thấy lo lắng.
Em nhìn vào lớp kính thuỷ tinh và chỉnh trang cho mình một chút.
Anh phủi lớp tuyết trên mái tóc óng ả của Chu Thanh Ý, hỏi em sao vậy.
Chu Thanh Ý thay đổi thái độ như khi ở trước mặt người ngoài: “Thầy em bảo hôm nay sẽ đến thăm.
Ông ấy vẽ rất đẹp, em sợ em không đạt yêu cầu của thầy.”
“Không hẳn.” Chu Thanh Ý tự đổi giọng: “Em chắc chắn hông đạt yêu cầu đâu.”
Phó Chi Tề thấy buồn cười, bèn trêu em: “Vậy em cười với ông ấy là được.”
Chu Thanh Ý bối rối đáp: “Gì dị? Ông ấy nhận xét em.
Không phải em nên nín thở, nghiêm túc nghe à?”
“Em cười lên trông rất đẹp.” Anh bảo: “Người ta sẽ không nỡ làm em buồn.”
Bọn họ bước vào buổi triển lãm.
Đi qua một ngã rẽ, bước chân Chu Thanh Ý đột ngột chậm lại.
Phó Chi Tề liền biết em đã thấy thầy của mình.
Anh xoa nhẹ gáy Chu Thanh Ý rồi đẩy em về phía trước, đi thôi em.
Quay đầu trừng Phó Chi Tề một cái nhưng Chu Thanh Ý vẫn ngoan ngoãn đi về phía thầy.
Anh thấy bọn họ trò chuyện với nhau.
Chu Thanh Ý vừa gật đầu vừa thử nở nụ cười thăm dò.
Không biết thầy đã nói gì, ý cười của em sâu hơn chút.
Nhìn về phía Phó Chi Tề, trông em hơi ngượng ngùng.
Phó Chi Tề cảm thấy như thế thật là tốt.
Chu Thanh Ý có thầy có bạn, có công việc mình yêu thích, có thành tựu của chính mình.
Em không hề rời khỏi anh mà vẫn rất tự do.
Chu Thanh Ý cùng thầy đi thăm quan phòng triển lãm.
Sau đó họ đứng trước bức vẽ đặt ở vị trí trung tâm, nói thêm mấy câu rồi thầy cũng đi về.
Chưa kịp đợi thầy đi xa, em lập tức chạy đến chỗ Chu Thanh Ý.
Hai tay ôm lấy anh, đem trọng lượng cả cơ thể đè lên anh.
“Khen em à? Trông em vui chưa kìa.”
“Cũng được.
Ông ấy nói tác phẩm đẹp nhất của em vẫn là “Niềm hy vọng xa vời”.
Em trả lời là dĩ nhiên rồi.”
“Tại sao?”
“Hở?” Em quan sát sắc mặt Phó Chi Tề: “Anh thật sự không biết hả? Pheromone của anh có mùi đào.
Nhạt lắm nhưng em có thể ngửi được từ áo của anh.
Chín năm trước em đã biết điều đó rồi.”
Anh ngừng bước lại.
“Mỗi khi thấy lạnh lẽo thì em sẽ nghĩ tới cây anh đào dưới ánh nắng mặt trời.” Chu Thanh Ý nói: “Em đã nghĩ về nó vô số lần rồi.”
Phó Chi Tề không đáp lời.
Anh chỉ đi cùng Chu Thanh Ý đến bức tranh đặt ở vị trí chính giữa và dừng lại trước nó rất lâu.
Giống như muốn bỏ tất cả những chi tiết nhỏ ấy vào tâm trí.
Núi non trập trùng, cây anh đào nở rộ khắp đồi.
Đó chính là bức thư tình tinh tế và thẳng thắn nhất của em.
Anh là niềm hy vọng xa vời suốt từng ấy năm của em.
*
Hiếm khi Phó Chi Tề có được một kỳ nghỉ dài hạn vào đầu năm mới.
Anh khăn gói đến một hòn đảo tư nhân ở phía nam Thái Bình Dương để dẫn Chu Thanh Ý đi chơi.
“Mang theo hoạ cụ đi em.” Phó Chi Tề nói: “Sau này em không cần phải đáng thương bảo anh là mình chưa từng được xem cảnh thật.”
Lời hứa ấy của Phó Chi Tề là điều mà em từng chẳng dám mong đợi.
Cuối cùng cũng thực hiện được.
Họ xuống máy bay vào lúc mặt trời lặn.
Cát trắng mềm mại, sóng biển như mạ một lớp vàng.
Chim hải âu chao lượn trên mặt nước rồi đập cánh bay về phương xa.
Đó là những ngày sung sướng nhất cuộc đời Chu Thanh Ý.
Đây chính là thế giới riêng của Phó Chi Tề và em.
Chu Thanh Ý giải phóng tính cách bị đè nén mười mấy năm nay ra càng trở nên hoạt bát, phiền phức và sáng sủa.
Học theo mấy trò đùa giỡn của đám nhóc, Chu Thanh Ý chạy trên bờ cát bằng chân trần, dùng bàn tay dính màu vẽ chùi lên áo Phó Chi Tề và kéo anh xuống biển.
Bởi không ngừng cười được nên em bị sặc nước.
Lúc được Phó Chi Tề bế lên vẫn vừa sặc vừa cười.
Giấy vẽ không được chặn cẩn thận tung bay theo gió biển.
Màu sắc trên đó vô cùng tươi sáng.
Bọn họ hôn nhau trên bờ biển, làm tình bên cửa sổ sát đất.
Nơi đây ngày rất dài, còn đêm thì đẹp đến không thể dùng bất cứ từ nào để diễn tả.
Trước ngày về nước một hôm, dường như mặt trời chậm chạp lặn hơn thường ngày.
Nhưng vừa đủ để Chu Thanh Ý tô màu kịp lên giấy, lưu giữ phong cảnh nơi này trong ký ức.
“Chu Thanh Ý ơi.” Phó Chi Tề bỗng gọi cả tên họ của em.
Anh lấy chiếc nhẫn mà Chu Thanh Ý mắc vẽ nên phải đeo trên ngực xuống, đặt trong lòng bàn tay.
Em không khỏi nín thở.
Phó Chi Tề bảo: “Mãi mãi bên cạnh anh, được không em?”
Trong quá khứ, bọn họ không hề yêu nhau nên không có màn cầu hôn.
Chỉ có lời van xin tha thiết và sự chấp nhận lý trí.
Đã từng tồn tại một lễ cưới hoành tráng, bọn họ cùng đi trên thảm đỏ, trao nhau lời thề nguyện giả tạo trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Mà giờ đây, trên hòn đảo ở phía nam Thái Bình Dương, trong một góc chẳng có ai chứng kiến, họ ruồng bỏ tất cả nỗi niềm bất đắc dĩ và không cam tâm.
Chỉ có tình yêu thuần tuý nhất vẫn ở đó.
Tôi muốn cùng em ở bên nhau trọn đời.
Dù cho giàu sang hay nghèo khổ, dù cho thịnh vượng hay lúc gian nan, dù cho mạnh khoẻ hay bệnh tật.
Chu Thanh Ý đáp em đồng ý.
Nhẫn được đeo vào ngón đeo nhẫn.
Chu Thanh Ý muốn cúi đầu nhìn nhưng mặt em được nâng lên, đôi môi mềm bị đối phương ngậm lấy.
Vì vậy nên em chỉ nhắm mắt lại và ôm chặt lấy eo Phó Chi Tề.
Lần này, em được người ta yêu thương thật rồi.
___________________________
Editor: Vậy là hoàn chính văn rồi.
Lúc đầu tui không định edit bộ nào dài đến cỡ này đâu.
Nhưng thích quá nên vẫn bắt tay vào làm.
Nếu có đoạn nào edit chán quá thì mọi người thông cảm hộ vì tui vẫn còn là tay mơ.
Cảm ơn các tình yêu đã theo chân anh Tề và em Ý đến giờ nha.
Phiên ngoại sẽ lên sóng dần vào tuần sau..