Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Edit: Moe

Beta: Chirs nè

•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•

Đề nghị này là do chính anh đưa ra, Phó Vân Triều tự nhiên không thể từ chối yêu cầu đánh một trận với Lục Dư.

Xe cuối cùng dừng lại ở một phòng tập quyền anh nổi tiếng, Lục Dư đứng ở một bên, lướt mắt qua tấm bảng hiệu giới thiệu phòng tập quyền treo trên tường, nhân viên nhanh chóng bước ra. Đó là một chàng thanh niên trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Dư bằng một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc: "Lục Dư!"

Nghe thấy tên mình đọc ra từ miệng người khác, Lục Dư nhìn người thanh niên, đối phương lập tức nói: "Tôi là fan của cậu, nước hoa cậu quay thật sự rất đỉnh! Bạn gái tôi rất thích nước hoa cậu đại ngôn! Cậu có thể cho tôi xin chữ ký không?"

Lục Dư đáp ứng, thanh niên hưng phấn không khỏi nhìn Phó Vân Triều đang đứng bên cạnh. Mặc dù Phó Vân Triều luôn ngồi xe lăn khi ở bên ngoài, nhưng anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời, khí chất cũng không có điểm chê, khiến người thanh niên không khỏi hít hà một hơi: "Hai người thật sự rất xứng đôi đó! Lục Dư, cậu và Phó tiên sinh đến đây để đánh quyền à?"

Nói đến đây, hắn cảm thấy có chút không thể tin được.

Chưa kể Phó Vân Triều ngồi trên xe lăn.

Mặc dù Lục Dư mặc có thân hình lành lặn, nhưng cậu lại mang dáng người thon gầy mảnh khảnh, tuy tư thái thẳng đứng như tuyết tùng, nhưng hắn ta thực sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ đấm bốc của Lục Dư---

Luôn cảm thấy Lục Dư hẳn là người bị đánh.

Nghe vậy, Phó Vân Triều cười trước: "Đến tìm người."

Chàng thanh niên nhận lấy chữ ký và tự nghĩ rằng chắc như thế thật. Lập tức, hắn nhìn thấy ông chủ vốn suốt năm chẳng gặp được mặt của mình theo đuôi đi tới, nhìn thấy Phó Vân Triều, ánh mắt sáng lên, y vỗ vỗ vai anh: "Đã lâu không gặp, Vân Triều."

"Là rất lâu rồi không gặp". Phó Vân Triều mím môi, nắm lấy tay Lục Dư giới thiệu với đối phương: "Lục Dư, vị hôn phu của tôi."

"Ai za biết biết biết, cũng là idol của vợ tôi". Người đàn ông duỗi tay cười hào sảng: "Xin chào, Lục Dư, tôi là bạn học đại học của Vân Triều và là chủ phòng tập quyền anh này. Tên tôi là Thành Vanh. Đi thôi, tôi đưa hai người đến phòng riêng ngồi chơi"

Lục Dư đẩy Phó Vân Triều, đi theo Thành Vanh vào thang máy.

Thanh niên ôm chữ kỹ mỹ mãn gửi tin nhắn cho bạn gái, bạn gái hắn ở bên kia kích động khen ngợi 'aaaaa' và 'anh iu giỏi quá đi àaaa', hắn đắc ý xoay người rời đi. Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa bước ra bên ngoài một bước, một cánh tay từ phía sau lưng đặt lên vai hắn. Thanh niên nghi ngờ nhìn lại và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

Hắn vội vàng lùi lại một bước khom lưng: "Lý thiếu."

Lý thiếu là khách quen tại quán đấu quyền anh của bọn họ, một tuần thường tới bốn đến năm lần, vì vậy hắn ta có thể được coi là hội viên VVIP(1). Những người làm việc ở đây biết hắn ta, và hắn ta cũng vậy. Lý thiếu đứng trước mặt thanh niên, nhíu mày hỏi: "Vừa rồi là Lục Dư và Phó Vân Triều?"

(1) VVIP: "Very Very Important Person" (Rất rất quan trọng).

Người thanh niên hơi ngạc nhiên, nhất thời không lên tiếng.

Lý thiếu lại liếc nhìn chữ ký đang cầm trên tay: "Chữ ký của Lục Dư? Có bán lại không, bạn gái tôi cũng thích cậu ta"

Khuôn mặt của chàng trai lập tức lộ ra vẻ do dự.

Bán chắc chắn là không muốn bán.

Hắn vừa mới đắc ý với bạn gái xong, bạn gái của hắn còn rất vui vẻ. Kết quả là, nếu hắn không đem được chữ ký về......cô ấy sẽ cực kỳ thất vọng. Nhưng giờ phút này, người hắn đang phải đối mặt là vị đại thiếu gia nhà hào môn, nếu chọc giận đối phương, hắn cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Nhưng may mắn thay, đối phương dường như chỉ đơn giản là hỏi chơi thôi, hắn ta nhún vai sau khi thấy hắn do dự: "Quên đi, quân tử thì không đoạt đồ của người khác. Tôi đi trước"

Vừa xoay người, Lý thiếu đã đi vào phòng riêng. Đóng cửa lại, hắn ta lập tức nhìn những người khác trong phòng riêng, ánh mắt khóa chặt trên người Trâu Sán, nhún vai: "Tai mày tốt thật đấy, thật sự là Lục Dư với Phó Vân Triều."

Trâu Sán nghe thấy cái tên Lục Dư, trong lòng hắn dâng lên một trận lửa giận.

Nhưng trước khi hắn kịp trút giận, những người xung quanh đã mở miệng rồi.

"Gần đây Lục Dư rất nổi tiếng, tao có thể nghe thấy tên cậu ta ở khắp mọi nơi. Này, Trâu Sán, mày không phải chơi thân với Lục Tiêu sao, Lục Lịch thật sự tìm người giết Lục Dư rồi bị phát hiện à?"

"Dù sao Lục Tiêu này cũng quái lạ thật đấy, hắn trước đây cưng chiều Lục Lịch như vậy mà...... Nói thay đổi là thay đổi ngay được, còn công khai thừa nhận rằng Lục Lịch chủ mưu giết người chứ, không phải nó chỉ là một thằng ăn xin thôi sao? Còn bảo vệ như thế làm gì chứ?"


"Hahaha, không hẳn. Nếu đó là ba tao, không thấy tìm thấy thi thể thì để ý làm đếch gì. Dù sao thì loại không bò lên nổi mặt bàn có chết hay không cũng chẳng có gì khác nhau"

"Trâu Sán, gần đây mày có liên lạc với Lục Tiêu không?"

"Liên lạc?" Trâu Sán suýt chút nữa bật cười khi nghe thấy hai chữ này, trên mặt lộ ra vẻ ghê tởm, hắn giơ tay đập vào bao cát, tức giận mắng: "Lục Tiêu nó như bị Lục Dư bỏ bùa rồi. Nhiều lần cảnh cáo tao không được nói những lời vô nghĩa, còn ra tay đối với công ty tao, chúng mày thấy thằng đấy có phải điên rồi không?"

"Hả?"

Hiển nhiên, không ai nghĩ đến giữa Trâu Sán và Lục Tiêu lại có chuyện như vậy. Cảnh cáo hay không thực ra cũng chẳng sao cả, nhưng nó liên quan đến tài sản của gia đình, điều này hơi quá đáng. Hơn nữa, trước đây Trâu Sán và Lục Tiêu có quan hệ khá tốt, Lục Tiêu tốt xấu gì cũng là cậu cả của Lục gia, với nhiều người, bọn họ đều muốn hưởng tí hào quang, Lục Tiêu có thể chơi với Trâu Sán, thỉnh thoảng lại đến câu lạc bộ của Trâu Sán uống rượu.

Ai mà biết còn nháo thành như vậy.

Bọn họ không nghĩ ra, bản thân Trâu Sán cũng không nghĩ ra. Theo ý nghĩ của hắn, Lục Tiêu thật sự điên rồi, bây giờ nhà họ Lục đã bị Lục Dư đày cho như vậy, Lục Hồng Duy đã hạ mình đến cửa tìm bọn họ và hứa hẹn đủ điều, nhưng Lục Tiêu lại quay đầu cản trở, nghe ba mẹ bọn họ nói, Lục Tiêu muốn đối đầu với ba hắn Lục Hồng Duy.

Cố tình Lục Tiêu đang nắm trong tay một dự án lớn của bọn họ.

Cho dù Trâu Sán tìm đến Lục Tiêu nói tốt, Lục Tiêu cũng chẳng có nửa điểm mềm lòng.

Nghĩ đến đây, Trâu Sán nhìn chằm chằm về hướng cổng rồi nheo mắt lại.

Hắn cúi đầu xuống, phớt lờ những lời thảo luận của mấy người xung quanh đang bàn tán về nhà họ Lục, dần đà còn lập cả thành một nhóm. Tên của nhóm này thật nực cười, nó được gọi là đội bảo vệ của Lục Lịch, là fan mất não cuối cùng của Lục Lịch, hắn vẫn không tin sau khi Lục Lịch bị chính phủ bỏ mặc đến chết, càng về sau suy nghĩ càng kiên định, tin rằng hết thảy đều là hiểu lầm.

Việc Trâu Sán gia nhập nhóm này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước đó, hắn vốn có quan hệ tốt với anh em nhà họ Lục, nếu không có việc gì làm, hắn sẽ ca ngợi Lục Lịch trên weibo, và chia sẻ một số chuyện thường ngày của Lục Lịch. Do đó, nhiều người biết rằng chủ nhân tài khoản của mình là bạn của Lục Lịch.

Từ lần đó về sau, chủ nhóm do dự thăm dò hắn một chút, bản thân hắn cũng không từ chối.

Về sau, khi trưởng nhóm nhận được tin tức Lục Dư mới là người chân chính có tâm tư thuần khiết còn Lục Lịch là loại người rác rưởi tâm tư dơ bẩn, sự ghen ghét đối với Lục Dư đã lên một tầm cao mới. Mấy ngày trước, hắn ta còn hỏi Trâu Sán có thông tin liên lạc của Lục Dư không, trước sự nghi ngờ của Trâu Sán, đối phương nói thẳng: [Chúng ta phải bắt Lục Dư trả giá].

Trâu Sán sẽ từ chối sao?

Tất nhiên là không.

Thậm chí, hắn còn tốn rất nhiều công sức để tìm số điện thoại của Lục Dư rồi đưa cho đối phương.

Và bây giờ, khi hắn vào nhóm, cả group đang tìm cách để dạy cho Lục Dư một bài học.

Tiểu hào 001: [Thật không dám giấu, tao đã mua axit sulfuric rồi (hì hì hì). Trong mơ, đã không biết bao nhiêu lần tao thấy bản thân tạt axit vào mặt nó. Không phải tất cả bọn họ đều nói mặt thằng ranh đó đẹp hơn Lịch Lịch sao? Tao muốn xem đám người đó về sau còn có thể nói như vậy nữa không]

Hộ vệ đội 006: [Mắc dạy thiệc đó, sao mày cũng giống tao vậy].

Hộ vệ đội 003: [Thật đáng tiếc khi có quá ít tin tức về Lục Dư, đám săn ảnh cũng không bắt được nó, chứ đừng nói đến bất kỳ thông báo hành trình nào].

Trâu Sán giật giật khóe miệng, nói thẳng: [Tao biết nó hiện tại đang ở đâu, chúng mày tới không?]

Tiểu hào 001: [???]

*

Trong phòng riêng trên tầng cao nhất lúc này, phạm vi phòng rộng rãi, địa điểm ở giữa trống rỗng, Trành Vanh đứng bên cạnh Phó Vân Triều, tò mò nhìn Lục Dư: "Vân Triều nói cậu tâm trạng không tốt, muốn đánh một trận. Cậu muốn tự mình đánh bao cát, hay là để tôi sẽ tìm cho cậu mấy người biết võ tới? Đừng lo lắng, kỹ năng diễn của bọn họ rất tốt, đảm bảo không phản đòn lại, có thể khiến cho cậu nghĩ rằng mình chính là tay đấu quyền anh mạnh số một thế giới!"

Phó Vân Triều nghe vậy liền cười.

Anh chống cằm, lười biếng nói: "Không cần, tôi đánh cùng em ấy".

"Cậu cùng cậu ấy?!" Ba chữ này dường như muốn thốt hết nỗi kinh hãi của Thành Vanh, suýt chút nữa làm hắn nghẹn một ngụm nước bọt, ánh mắt lặng lẽ lướt qua xe lăn dưới người Phó Vân Triều, thận trọng hỏi: "Ờm, cái này có phải không tốt lắm không?"

Nếu không phải vì sợ chọc vào trái tim nhỏ bé mong manh yếu ớt của Phó Vân Triều, hắn đã muốn trực tiếp hỏi Phó Vân Triều, anh cho rằng bị liệt nửa người ngồi xe lăn là chưa đủ, còn muốn trực tiếp nằm trên giường luôn à, sau này để cho Lục Dư hầu hạ từ a đến z?

Tốt xấu gì cũng nằm cả ba năm trời rồi, nằm đến nghiện hay sao mà muốn nằm tiếp vậy?


Thành Vanh nghiến răng nghiến lợi, đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục cái người này, nhưng lại thấy Phó Vân Triều tùy ý đứng lên rồi đặt xe lăn sang một bên. Anh thản nhiên cởi vài cúc áo, lộ ra một phần ngực lớn, thong thả đi đến giữa sân, lông mày nhướng lên, khéo môi cũng đầy ý cười: "Đến đây nào"

Lục Dư 'ò~' một tiếng, đi qua.

Thành Vanh: "......"

Đù má.

Người què biến thành người bình thường rồi này!

Sau một lúc bối rối, ánh mắt Thành Vanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào chân Phó Vân Triều, đôi chân của người đàn ông kia dài thẳng tắp dưới quần âu phục, vẫn là đôi chân dài hàng đầu khiến khắp chốn ghen tị! Thành Vanh chửi đệt đệt một hồi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười không kìm được, hắn kéo cửa nói với hai người bên trong: "Chiến đấu hết mình, dùng hết sức đánh đi, lát nữa tôi sẽ mang nước với trái cây cho hai người"

Phó Vân Triều không phải là người què!

Loại nhận thức này suýt chút nữa khiến hắn khóc vì vui sướng, nghĩ đến việc mình quá lo lắng khi biết Phó Vân Triều gặp tai nạn và nhà họ Phó gặp phải gia biến như thế nào, nhưng phía sau hắn chỉ là một gia đình bình thường, hắn không thể cũng không có cách nào giúp được Phó Vân Triều. Bọn họ cũng bí mật đi gặp Phó Vân Triều, khi thấy người bạn học lúc này tái nhợt như người chết nằm trên giường bệnh, bọn họ chỉ cảm thấy chua xót không thể tả.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đang trở nên tốt hơn.

Phó Vân Triều vẫn là Phó Vân Triều như cũ.

Anh ấy không bao giờ thay đổi.

Thành Vanh gần như không thể chờ đợi được muốn chia sẻ tin vui với những người bạn khác, nhưng may mắn thay, tâm trạng của hắn đã bình tĩnh hơn sau vài giây. Vì Phó Vân Triều vẫn luôn thể hiện ra hình ảnh yếu đuối trên xe lăn trước mặt công chúng, tất nhiên đối phương phải có lý do.

Hắn ta tốt hơn không nên gây rắc rối cho người khác.

Chạy nhanh đi lấy một ít trái cây.

Ngay khi Thành vanh rời đi, Lục Dư đi tới trước mặt Phó Vân Triều, đứng ngồi không yên. Cậu thấp hơn Phó Vân Triều một chút, dáng người gầy hơn một chút. Nhưng Lục Dư lại vô cùng ý thức được năng lực của mình, ánh mắt nhìn qua người trước mặt, hỏi anh: "Anh định nghiêm túc đánh sao?"

"Ừm". Phó Vân Triều gấp cổ tay áo lên, đặt chuỗi hạt Phật sang một bên, nghĩ nghĩ rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra: "Nếu là vì trút giận, tự nhiên có dáng vẻ trút giận."

"Anh nói đúng."

Lời vừa dứt, Lục Dư đột nhiên giơ nắm đấm đi về phía mặt Phó Vân Triều, tốc độ của cậu rất nhanh, khi nắm đấm lao tới, mang theo một lưỡi kiếm gió, khi nắm đấm chỉ còn cách mặt Phó Vân Triều vài centimet, gió đã cuốn lấy sợi tóc gãy trên trán người đàn ông rồi.

Đột nhiên, có một cuộc đàm luận trong góc diễn ra.

Nhà tiên tri lời lẽ sắc bén đánh giá: "Sức mạnh của kẻ ám sát chồng."

Sở Yểm: "Lục thiếu ngầu quá điiii!"

Nhưng dáng vẻ tránh đòn của Phó Vân Triều cũng rất đẹp trai, người đàn ông vừa dễ dàng ngửa đầu ra sau, vừa giơ tay phải lên, dễ dàng bao trọn nắm đấm của Lục Dư trong lòng bàn tay. Nắn ngón tay đối phương, khóe môi anh câu lên nụ cười, trong mắt nổi lên hứng thú. Kéo mạnh cổ tay, Lục Dư nheo mắt lật người, chân phải quét về phía cổ Phó Vân Triều.

Đòn công kích của Lục Dư hoàn toàn không tương thích với sự lạnh lùng trên mặt cậu. Chân phải quét qua, thấy Phó Vân Triều vẫn dễ dàng né tránh, khoảnh khắc đáp xuống đất, chân trái lại đá qua. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mắt cá chân bị giữ trong lòng bàn tay, nhiệt độ hơi mát thấm vào máu qua da, khiến Lục Dư nheo mắt lại.

Phó Vân Triều chuẩn bị lên tiếng, Lục Dư xoay người, mũi chân móc lấy cổ nam nhân, trực tiếp ấn người xuống đất trong tư thế khóa cổ. Thân trên của cậu đè lên, nhìn xuống trong tư thế cúi, ánh mắt tình cờ rơi vào tầm mắt đối phương: "Phó Vân Triều, anh có đánh nghiêm túc hay không thế?"

Phó Vân Triều: "Chậc"

Giây tiếp theo, Lục Dư cảm thấy thế giới quay cuồng.

Sự áp chế ban đầu bây giờ đã bị đè ép, Phó Vân Triều ấn một đầu gối lên bụng dưới của thanh niên, thấp giọng cười: "Đánh nghiêm túc như thế nào, đánh đến chết sao?"

"Không phải là không thể"


Bầu không khí trong phòng riêng đột nhiên trở nên nóng lên, mười phút sau, một bóng người đập xuống đất. Lục Dư từ dưới đất đứng dậy, xoa xoa cổ tay đau nhức, kéo ra một vòng cung nhẹ trên đôi môi mỏng, đột nhiên lao về phía Phó Vân Triều.

Trong góc.

Sở yểm cầm điện thoại, nghiêm túc nói: "Trên này bảo rằng bạo lực gia đình là bất hợp pháp."

Tiên tri: "Nếu là chủ nhân bạo lực gia đình với Lục thiếu, tôi có thể hỗ trợ báo cảnh sát"

Người đàn ông có khắc số trên cổ: "Vậy chủ nhân sẽ bị đánh chết sao? Như vậy gia sản đều là của Lục thiếu rồi"

Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhíu mày.

Ngay lúc chuẩn bị tiếp tục thở dài, âm thanh bốp bốp bịch bịch rầm rầm lại vang lên. Ánh mắt nhanh chóng đảo qua, chỉ thấy năm ngón tay mảnh khảnh của Lục Dư đang nắm chặt áo sơ mi của người đàn ông, cúc áo trong tay cậu lạch cạch rồi rơi xuống đất, cậu đột nhiên ấn người về phía trước, khoảnh khắc cọc gỗ va chạm với lưng, vô số sương mù đen dày đặc phóng ra từ trong cơ thể Lục Dư, không ngừng phiêu tán trong phòng, bao phủ bóng dáng của hai người lại với nhau.

Phó Vân Triều bị gông cùm xiềng xích trói chặt, sống lưng va chạm sinh ra một tia đau đớn, nhưng cánh tay lại vòng qua eo thon thả của thanh niên. Đè mạnh người vào lòng, thân thể đối phương dán vào ngực anh qua một lớp vải mỏng, ngón tay còn lại của Phó Vân Triều nhẹ nhàng cọ qua đôi môi mỏng của người thanh niên, bên tai cậu cười nói: "Có đau không?"

"Anh cảm thấy vậy à?" Lục Dư ngước mắt lên, nhưng bàn tay vuốt ve khóe môi kia lại di chuyển lên che đi mắt cậu.

Lục Dư cảm thấy thân thể Phó Vân Triều dường như lại nghiêng về phía mình, hơi thở của đối phương tùy ý quấn quanh cậu, cậu chớp chớp mắt trong bóng tối, lông mi vừa dày vừa cong như cánh hoa anh đào, lại mềm như tơ lụa cọ đi cọ lại trong lòng bàn tay người đàn ông. Chợt khóe môi cảm nhận được cái chạm ấm áp, cơ thể Lục Dư cứng đờ, cậu đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cánh tay Phó Vân Triều.

Người đàn ông lúc này mới bật cười, đôi môi mỏng lướt qua vành tai, thấp giọng nói: "Còn đau không?"

Bịch–

Cọc gỗ lại lần nữa bị người hung hăng va phải.

Một tiếng rên bị bóp nghẹt tràn ra giữa môi và răng của Lục Dư, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, đôi môi cậu đã vững chắc bị khóa lại bởi một đôi môi mềm mại khác. Môi Phó Vân Triều luôn mang theo vài phần lạnh lẽo, cảm giác áp chế mãnh liệt, anh ấn người vào trong vòng tay mình, ngón tay siết chặt sau gáy Lục Dư, đầu lưỡi vô tình quét qua nhiệt độ trong miệng thanh niên, thẳng đến khi tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, Lục Dư không chịu nổi cắn xuống.

Mùi máu ngập tràn trong miệng.

Lục Dư liếm đi chút máu trên đầu lưỡi, dùng đôi mắt hoa đào hồng hồng mê mang nhìn chằm chằm Phó Vân Triều. Đôi mắt từ trước vẫn luôn đóng băng lạnh lẽo so với lần trước uống rượu cùng nhau còn mềm mại hơn và dường như một cơn mưa nhỏ đã rơi giữa thủy triều mùa xuân, rơi xuống mặt hồ tạo nên từng gợn sóng lăn tăn động lòng người.

Phó Vân Triều rũ mắt nhìn cậu.

Đuôi mắt ửng hồng so với cánh hoa đào xuân sang càng diễm lệ câu nhân, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, Phó Vân Triều thấp giọng cười: "A Dư hung dữ quá đi à"

Anh duỗi đầu lưỡi về phía Lục Dư một cách hết sức vô tội, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Dư, đầu lưỡi vẫn đang chậm rãi nhỏ giọt máu.

"Em xem, nó còn đang chảy máu này"

"Cho nên, bồi thường cho anh đi, muốn thân mật một chút không?"

Phó Vân Triều lại đến gần Lục Dư, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt xinh đẹp kia, giống như một tiếng dỗ dành lại như nhỏ giọng thì thầm dụ dỗ: "Lại hôn một chút, A Dư"

Lục Dư nhìn nét mặt phóng đại với ngũ quan đẹp không góc chết của người đàn ông, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể này như đang chảy ngược. Ngàn năm qua cậu không thân thiết với bất cứ ai, nhưng cậu lại thấy rất nhiều cảnh như vậy. Khi Kha Dữ Minh hôn vợ mình, cậu còn xấu ý rải một ít cánh hoa hồng, chọc đến nỗi Kha phu nhân thẹn thùng đồng thời lại nhịn không được giậm chân tại chỗ, nói rằng lẽ ra bà nên quay cảnh vừa rồi mới đúng.

Lục Dư chưa bao giờ nghĩ bản thân cậu sẽ bị kéo vào một vòng tay và hôn với một ai đó.

Ngay lúc ấy, dường như ngay cả cánh tay vòng quanh eo cậu cũng trở nên nóng bỏng.

Rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Phó Vân Triều luôn rất thấp.

"Phó Vân Triều."

Cậu đột nhiên lên tiếng, thành công khiến người đàn ông dừng lại mọi động tác một lúc, nhíu mày nhìn cậu hồi lâu.

Người đàn ông hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh đau không?"

Phó Vân Triều có ý thức phản ứng lại, Lục Dư hỏi anh có đau không khi cậu khi nãy đã cắn lên đầu lưỡi anh.

Đảo qua đầu lưỡi, cơn đau nhỏ nhặt này có thể hoàn toàn được bỏ qua. Nhưng nhìn ánh mắt của Lục Dư, anh cố ý nói: "Đau lắm"

Lục Dư 'ừm' một tiếng, vòng tay qua ấn sau gáy anh.

Đem người kia áp qua, cậu lãnh đạm nói: "Vậy thì cũng cho anh cắn một cái, anh có thể cắn trả."


Giữa môi và răng, Lục Dư bị bắt ngửa đầu, cậu dường như đã trở lại ngày say rượu, ý thức và thân xác hoàn toàn bị tước đoạt, cơ thể cậu bị khống chế trong vòng tay của Phó Vân Triều, ý thức của cậu phải di chuyển cùng Phó Vân Triều. Chậm rãi nhắm mắt lại, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ái muội mơ hồ bên tai.

...

Vào thời điểm sương mù đen đã hoàn toàn tan biến, Nhà tiên tri đã trở lại với chuỗi hạt Phật. Trên thực tế, ngay từ khi sương mù màu đen dâng lên và có âm thanh đập mạnh bên trong, nhà tiên tri đã suy nghĩ cẩn thận một lúc, nghĩ rằng âm thanh này rất có thể là âm thanh do Phó Vân Triều và Lục Dư tạo ra khi bên nọ đè bên kia. Bọn họ đã thông minh hơn rồi, nên nhanh chóng biến mất khỏi nơi này và để lại không gian cho hai người họ.

Lục Dư ngồi một góc trên sofa, đôi môi nhiễm sắc, đỏ hồng cơ hồ đến chói mắt, ngay cả cổ lúc vô tình lộ ra dưới áo cũng có dấu vết mơ hồ.

Chính vào lúc này, Thành Vanh bước vào. Hắn đẩy cửa ra, thấy trên sân đấu không có ai thản nhiên nói: "Các cậu chơi xong rồi à?"

Sau đó hắn chuyển ánh mắt, khi nhìn thấy áo sơ mi đen mở ra của Phó Vân Triều và vết xước trên cổ dường như mới bị cào, tất cả lời nói dường như đều bị nhét lại, hắn đột nhiên bị ai đó xịt keo cứng ngắc.

Hít sâu một hơi, không thể tin được liếc nhìn Lục Dư. Lúc này Lục Dư đang thu dọn quần áo, lúc cúi đầu xuống, sau gáy cong ra một vòng cung hoàn mỹ, nhưng điều thu hút ánh mắt của Thành Vanh hơn chính là dấu ngón tay xuất hiện trên làn da trắng muốn phát sáng kia.

Vãi.

Phó Vân Triều đã dùng bao nhiêu lực khi hôn môi với người ta vậy.

Anh không sợ bẻ gãy cổ ẻm luôn à?

Nhưng...... Trong trí nhớ của hắn, Phó Vân Triều vẫn luôn lãnh đạm tự chủ, sau khi nằm trên giường hơn ba năm, sao lại trở thành con người như vậy? Anh dám làm chuyện như thế ngay tại phòng tập quyền anh của bọn họ, thật sự là có bao nhiêu điều không thể chờ đợi được nữa rồi?

Tiếng thở dài của hắn lần lượt vang lên, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Phó Vân Triều: "Có việc gì không?"

"Không có việc gì thì không được đến xem à?" Thành Vanh giả vờ thở dài: "Dù sao chúng ta đã lâu không gặp nhau, không thể nhìn cậu hai lần sao? Hôm nay vợ tôi tự tay xuống bếp làm cơm, muốn mời hai vị đây ghé thăm nhà cùng ăn một bữa, thế nào?"

Thành Vanh và vợ kết hôn ngay từ năm họ tốt nghiệp. Năm sau, đã có một nhóc con kháu khỉnh chào đời. Tiệc cưới và tiệc trăng tròn của đứa trẻ Phó Vân Triều đều đi, nhưng đã quá lâu, Phó Vân Triều không nhớ dáng vẻ của vợ con Thành Vanh. Anh quay đầu nhìn Lục Dư, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn đi không?"

Thành Vanh chớp chớp mắt: "Nào, nào, tay nghề của vợ tôi nấu rất ngon đấy, tôi vẫn còn rất nhiều ảnh của Vân Triều khi cậu ta còn học đại học, em dâu có muốn đến xem không?"

Lục Dư bất ngờ đáp 'được'.

Thành Vanh mỉm cười khi nghe thấy lời này: "Ok ok, chỉ là vợ tôi ở gần đây, tôi đi đón cô ấy trước đã, rồi chúng ta cùng nhau về nhà. Nói đến Vân Triều, cậu có muốn mua thêm cái áo khác không? Đi ra ngoài như thế này không tốt lắm đâu? Mọi người sẽ cho rằng cậu là lưu manh đấy"

Ngón tay Phó Vân Triều chỉ sang bên cạnh, Thành Vanh nhìn thấy một bộ quần áo mới tinh ở đằng kia.

Thành Vanh: "?"

Ý gì đây?

Cậu đến phòng tập võ của tôi còn mang mục đích khác tới sao?!

Play ở nơi này có cảm giác kích thích?

Thành Vanh hít sâu một hơi, nhìn Phó Vân Triều như một tên cặn bã: "Cậu tự chuẩn bị cho mình mà không chuẩn bị cho Lục Dư nữa à? Nhìn áo của Lục Dư kìa, ôi mẹ ơi, đến một cái cúc cũng không còn. Cậu cũng không sốt vó lên hả"

Làm kiểu gì mà quần áo biến thành như thế kia cơ chứ.

Không đúng.

Nếu Phó Vân Triều không vội, vậy người đang vội......

Ánh mắt Thành Vanh sâu kín chuyển sang hướng Lục Dư

Thật đỉnh wá má ơi.

Lục Dư!

Beta: 3/5/2024

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lục: Một số người trông giống người, nhưng trên thực tế chứa trong bộ da không có cái gì khác ngoài màu vàng chuyện 18+!

Tiểu Phó: Làm sao đây, em ấy đáng yêu quá đi~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận