Lục Kiến Thanh dựa vào cửa sổ chợp mắt một lát cho đến khi có một bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ vào người thì cô mới mơ màng tỉnh giấc.Người tài xế với chiếc khăn dày xụ bọc quanh cổ đang đứng cạnh cô.
Bằng ánh mắt đầy oán hận, anh ta hung dữ nhìn cô rồi nói lớn: “Đã đến bến, mời xuống xe.”Lục Kiến Thanh: “???”Hình như anh ta đang tức giận vì việc gì đó thì phải?Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra nguyên nhân tại sao tài xế lại đột nhiên trở nên thô lỗ như vậy, cuối cùng chỉ có thể quy cho việc chắc do bản thân ngủ quên trên xe nên đã làm ảnh hưởng đến công việc của người ta.
Cô lập tức đứng dậy xin lỗi: “Ôi ngại quá, tôi sẽ xuống ngay đây.”Nhưng cũng thật kỳ lạ, mọi khi phải mất rất nhiều thời gian thì cô mới về đến nhà, không hiểu sao hôm nay chưa gì đã đến bến xe, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn bình thường rất nhiều.Cũng không biết ở bến còn chiếc xe buýt nào đưa mình về nhà hay không nữa……Lục Kiến Thanh nghĩ vậy, cô cầm túi bước nhanh xuống xe, nhìn xung quanh một vòng, tính đi tìm bến xe thì chợt khựng lại.Hoàn cảnh trước mặt trống trải đến tĩnh mịch, ngay cả cơn gió đêm thổi qua cũng mang theo một mùi hôi tanh đến rợn người.
Trải dài trên sườn đồi nhấp nhô là những ngôi mộ san sát nằm cạnh nhau, cô có thể mơ hồ thấy những dòng chữ màu đỏ được viết trên bia mộ cùng các bức ảnh chụp khuôn mặt cười có màu đen trắng trên đó.Nơi này đâu phải là bến xe cơ chứ, rõ ràng là một bãi tha ma!Người tài xế đứng sau cửa sổ, nở nụ cười nham hiểm nhìn cô, anh ta chậm rãi cởi chiếc khăn quàng cổ ra trước mặt Lục Kiến Thanh.Khoé miệng người tài xế nhếch lên, tạo thành một đường cong khó tin, trên cổ anh ta có một vết khâu dài xiên xẹo, phần thịt xung quanh đường chỉ đen xì và thối rữa, mỗi khi anh ta khẽ vặn cổ thì những chiếc xương bên trong theo từng cử động mà phát ra tiếng răng rắc.Khi cô bước xuống xe, lớp vỏ cũ nát bên ngoài dần rơi ra, để lộ bên trong thân xe là một lớp sơn đỏ rỉ sét, khiến toàn bộ chiếc xe trông như đã bị một tên vô liêm sỉ nào đó tạt một thùng sơn đỏ lên đầy căm phẫn, toả ra cái mùi không mấy dễ chịu.Hô hấp của Lục Kiến Thanh cứng lại, cô bịt mũi lui về sau vài bước.Nụ cười của quỷ tài xế càng thêm kiêu ngạo, ánh mắt tràn ngập ác ý, như thể một gã thợ săn đã chờ đợi con mồi từ rất lâu, hắn mong được nhìn thấy cái người dám to gan lớn mật mà ngủ trước mặt mình sẽ phải sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, la hét thất thanh rồi bỏ chạy.Quỷ tài xế cười khúc khích không ngớt, hắn cố gắng đè nén thanh âm xuống, âm trầm nham hiểm mà nói: “Hoan nghênh quý khách đã đến với trạm cuối cùng trên con đường tới Hoàng Tuyền.”Hắn mở miệng nói chuyện, trong không khí liền bay tới mùi máu tươi tanh nồng xen lẫn mùi thi thể thối rữa.
Dù Lục Kiến Thanh có cố gắng bịt chặt mũi thì cũng không thể ngăn nổi thứ mùi ghê rợn kia xộc qua.Cô băn khoăn tự hỏi không phải con quỷ này định khiến mình ngạt chết với cái mùi hương này đấy chứ…Có thể sử dụng thủ đoạn lợi hại như vậy, tên ác quỷ này đúng là thủ đoạn thâm độc, đáng bị trừng phạt!Quỷ tài xế không biết bản thân đã bị Lục Kiến Thanh liệt vào danh sách đám quỷ xảo quyệt, gã hài lòng nhìn cô nhíu chặt mày lại, rồi dùng ngón tay đen dài của mình đâm vào cửa kính, mảng kính lớn theo đó mà đổ xuống, từng mảnh vụn văng xuống sàn, bắn tung toé tạo thành âm thanh sắc bén đến lạnh người.
Gã nhìn Lục Kiến Thanh, ánh mắt tựa như đang nhìn một con mồi đã rơi vào bẫy của mình, chỉ có thể tuyệt vọng giãy giụa một cách vô ích.Quỷ tài xế không có chút cảnh giác khi thấy Lục Kiến Thanh cho tay vào túi, hắn bắt đầu tiến về phía cô, còn nở ra một nụ cười quỷ quyệt, nói: “Còn chưa chạy đi sao? Bây giờ mà không nhanh chóng chạy, thì lát sẽ không kịp đâu đấy…”Trong lúc hắn ta đang thao thao bất tuyệt thì Lục Kiến Thanh cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần trong túi xách, cô thở phào một hơi, lôi ra miếng bông gòn xé làm đôi rồi nhét vào hai bên mũi.
Cô lại ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ quyết liệt, xắn tay áo lên rồi nhặt một viên gạch lớn dưới đất, hung dữ đi về phía quỷ tài xế, khí thế so với con quỷ trước mặt còn đáng sợ hơn vài phần.Quỷ tài xế: “!!”Ối, đột nhiên hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng!Dưới ánh đèn đường buổi tối, một người công nhân vệ sinh đang quét rác dọc đường, bỗng nghe thấy từ xa xa vang tới một tiếng thét chói tai thảm thiết, âm thanh thê lương như thể chủ nhân của nó đang vô cùng đau khổ, phải chịu sự tra tấn vô cùng hung tàn.
Người công nhân vệ sinh chợt dựng hết tóc gáy.Anh ta xoa xoa cánh tay, đặt cây chổi xuống, đang do dự không biết nên đi tới nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra hay không thì bị người đồng nghiệp giữ lại: “Này này, tôi cảnh báo anh, những việc không nên biết thì đừng tham gia làm gì, làm xong việc rồi thì nhanh chóng về nhà đi!”“Nhưng tôi nghe thấy hình như có điều gì đó không ổn……” Giọng của người công nhân vệ sinh trở nên bất an.“Vậy anh thử nghe xem âm thanh đó phát ra từ đâu,” người đồng nghiệp kéo anh ta lại gần với vẻ mặt sợ hãi, ghé sát vào tai anh ta rồi thì thầm đầy bí ẩn, “Nói cho anh biết, chỗ kia là một bãi tha ma bị bỏ hoang từ rất lâu rồi! Đã nhiều năm không còn ai dám lui tới, thì làm gì có người bình thường nào nửa đêm nửa hôm lại chạy tới chứ.
Tôi nghe nói mấy ngày nay ở khu đó thường phát ra những âm thanh kỳ quái, ai mà biết được có phải là——”Nghe tới đây, người công nhân vệ sinh lập tức nghĩ tới vô số cảnh tượng ma quỷ ăn thịt người, anh ta hoảng sợ hỏi lại: “Chết tiệt, thật hay giả đấy? Anh đừng có doạ tôi nhé!”“Mẹ ơi, ai lại đi lấy loại chuyện này ra để dọa người chứ.”“Tôi, tôi thấy sợ quá, mau đi đi thôi.
Đã quét xong đoạn đường này rồi, chúng ta mau đổi sang chỗ khác đi.”…….